๑๑۩۞۩๑๑...TuThienBao.Com...๑๑۩۞۩๑๑

๑๑۩۞۩๑๑...TuThienBao.Com...๑๑۩۞۩๑๑ (http://tuthienbao.com/forum/index.php)
-   Văn Học Lớp 6 (http://tuthienbao.com/forum/forumdisplay.php?f=528)
-   -   Thay ngôi kể để bộc lộ tâm tình của một nhân vật truyện cổ tích mà em thích (http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=115026)

adminbao 26-10-2012 10:45 AM

Thay ngôi kể để bộc lộ tâm tình của một nhân vật truyện cổ tích mà em thích
 
https://farm6.staticflickr.com/5673/...908d3602_b.jpg

Ngày xửa ngày xưa, ở ngôi làng nọ có một bà lão tuổi cao, tình hiền lành chịu thương, chịu khó nhưng gia cảnh khó khăn. Một hôm, Ngọc Hoàng cùng các tiên nữ xuống ha giới, thấy bà lão đáng thương nên người sai cho tôi là nàng tiên ốc xuống hạ giới âm thầm giúp đỡ bà lão.
Xuống trần gian, tôi đã ẩn mình trong một vỏ ốc dưới mương nhỏ trước nhà bà lão. Hằng ngày, tôi thấy bà lão đi về một mình trong túp lều nhỏ hẹp, chỉ đủ che mưa, che nắng. Những ngày mùa đông, căn từng cơn gió lạnh lại qua vách cửa. Bà lão càng thêm lạnh lẽo hơn trong mùa đông giá rét. Bà sống một mình, lại càng cô quạnh lúc trái gió, trở trời bà. Khuôn mặt bà gầy gò, ốm yếu những nếp nhăn của tuổi tác khiến vẻ mặt bà lúc nào cũng đượm buồn. Một hôm, tôi thấy bà lão ra đồng bắt ốc, tôi lựa theo chiều bò theo dòng nước chảy đến bên chân bà lão, cuối cùng bà cũng nhặt được tôi. Lúc này, người tôi dính đầy bùn đất, bà bỏ tôi vào giỏ cùng với tôm tép. Về đến nhà, bà bỏ giỏ ra xem thì thấy tôi là con ốc có vỏ màu xanh ngọc bích, trông rất đẹp đẽ. Dưới ánh nắng mặt trời, vỏ của tôi phát ra những tia sáng lấp lánh. Bà thích lắm, nâng niu tôi trên đôi bàn tay chai sạn, gầy gò của mình rồi thả tôi vào vại nước chứ không đem tôi ra chợ bán.
Sau khi thả tôi vào chum, bà lão không hề biết có chuyện gì đặc biệt sắp xảy ra với mình. Rồi cũng như ngày thường, bà lão lại đi ra đồng làm những công việc quen thuộc của mình. Còn tôi, sau khi chờ bà ra khỏi nhà tôi đã bước ra khỏi vỏ ốc, trở về với thân hình một cô gái xinh đẹp. Tôi đi vào trong túp lều của bà lão, giúp bà quét dọn nhà cửa, nấu cơm, trồng rau. Tôi cố gắng làm mọi việc để giúp bà bớt đi phần mệt nhọc sau một ngày làm việc vất vả. Buổi chiều bà về nhà, tôi thấy bà lão vô cùng ngạc nhiên trước khung cảnh nhà cửa gọn gàng, nhưng bà cũng không nhận ra ai đã giúp mình. Và ngày hôm sau, khi bà ra khỏi cửa tôi lại tiếp tục làm công việc của mình. Tôi nhanh chóng làm việc nhà, quét sân, quét ngõ sao cho mọi thứ trong nhà sạch sẽ. Sau khi hoàn thành hết những công việc tôi bắt đầu đi đong gạo nấu cơm để bà lão về có bữa cơm chiều ấm cúng. Nhưng vừa nấu xong cơm, tôi bỗng nghe thấy tiếng động lạ. Tôi giật mình, chạy về phía chum nước để chui vào chiếc vỏ ốc. Nhưng không kịp nữa rồi, chiếc vỏ ốc đã vỡ và bà lão đã nhìn thấy tôi. Tôi nhìn bà rưng rưng hai hàng nước mắt, bà nói: “Con gái hãy ở lại với mẹ đi”. Rồi bà đến ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào kể lại niềm vui sướng khi thấy trong nhà có bàn tay người con gái chăm chút cho bà. Sáng nay, bà đã không đi làm mà chờ trong nhà xem ai đến giúp mình. Bà đã thấy tôi, một cô gái xinh đẹp bước ra từ chiếc vỏ ốc với bộ quần áo xanh cùng dáng người thướt tha. Bà đã đập vỏ ốc, để tôi có thể sống hạnh phúc mãi bên bà.
Thế là từ đó về sau, tôi sống bên bà lão. Tôi giúp bà công việc nhà cửa, ruộng vườn, tôi càng yêu thương bà lão nhiều hơn. Bà lão cũng quý mến, thương tôi như con gái ruột. Có lẽ, lần này xuống hạ giới gặp bà lão tôi thấy mình làm thêm được việc tốt cho trần gian.



Trong số những cây bút viết của cô chủ thì tôi là cây bút máy được cô yêu thích nhất. Cô chủ lúc nào cũng cưng chiều và chăm sóc tôi cẩn thận từng chút một. Tôi tự hào và hạnh phúc lắm.

Tôi vốn không phải là cây bút của cô chủ. Ngày mới mua về, mẹ tặng tôi cho em trai cô. Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng viết chữ rất đẹp mà cũng có ý thức giữ gìn. Vì mới mua nên tôi còn rất mới và là một chàng trai khá bảnh bao. Thân bút sơn nước sơn màu đen láng bóng. Hàng chữ in trên đó rõ ràng từng nét. Cái nắp bút màu bạc lấp lánh. Đặc biệt, ngòi bút viết rất trơn như chạy trên từng trang giấy trắng. Tôi rất dễ tính mà bụng tôi cũng rất khỏe, loại mực nào cũng “ăn” được mà ăn rất ngon lành. Vì vậy, cậu bé lại càng thích tôi. Một hôm, cậu khoe tôi với cô chủ. Cô chủ hứng thú, nhẹ nhàng cầm tôi lên ngắm nghía. “Chà! Đẹp quá. Lại cầm rất vừa tay”. Cô chủ vừa ngắm tôi vừa tấm tắc khen ngợi làm tôi xấu hổ. Rồi cô ngỏ lời muốn tôi làm bạn với cô chủ nhưng cậu bé không chịu. Thế là cô chủ buồn lắm.... Đến ngày sinh nhật cô, em trai tặng một món quà bí mật. Gói quà nhỏ xíu bọc giấy bên ngoải. Cậu bé chắc chắn đây là món quà mà chị rất thích. Hồi hộp, cô chủ từ từ mở ra. Một lát sau, tôi đã nằm trong bàn tay cô chủ. Cô hét lên sung sướng. Từ đó, tôi trở thành người bạn thân thiết của cô.

Cô chủ dành cho tôi không phải tình yêu của cô chủ với đồ vật mà là tình cảm đặc biệt giữa hai người bạn với nhau. Cô coi tôi như một người bạn thật sự. Cô may cho tôi một cái túi xinh xinh bằng vải và cho tôi nằm ở trong đó. Mỗi khi viết bài, cô lấy tôi ra, ngắm nhìn một chút rồi mới viết vào vở. Cô không bao giờ ấn mạnh vì sợ tôi đau nên lúc nào cô cũng nhẹ nhàng đặt tôi lên trang giấy. Trước khi đi ngủ, cô cũng không quên bơm một bụng đầy mực cho tôi, cất tôi vào túi và chúc tôi ngủ ngon. Có những lúc buồn, cô chủ không nói với ai được nên thủ thỉ tâm tình với tôi. Không rõ cô chủ có biết rằng tôi nghe và hiểu hết những điều cô nói. Nhưng nếu cho tôi một điều ước, tôi ước sao mình có thể được nói để chia sẻ với cô, để niềm vui của cô được nhân lên gấp bội và nỗi buồn sẽ được chia đôi. Nhưng tôi chỉ là một cái bút, chỉ biết nghe thôi mà không thể chia sẻ. Tôi nhớ mãi một lần khi thấy nước mắt cô chủ rơi...



Hôm đó, trên lớp học vào giờ ra giải lao, cô chủ vội đi đâu mà không mang tôi theo, để tôi nằm trên bàn mà quên nắp bút. Có cậu học trò hiếu động nô đùa làm tôi ngã từ trên bàn xuống. Thật không may, ngòi bút lại lao xuống trước và tôi đã đau xót khi biết rằng mình không còn giúp cô chủ viết bài được nữa. Chưa kịp hoàn hồn thì cậu ta lạichạy nhảy lung tung, giẫm chân cả lên mình tôi nữa... Tôi đau điếng mà không biết làm sao, chỉ mong cô chủ mau về và cứu tôi. Vừa may, cô chủ vào lớp. Nhìn thấy tôi, cô chủ lập tức chạy tới. Thấy tôi bị xước khắp mình mẩy, ngòi bút bị gãy cô chủ thương tôi chạy ra phía sau sân trường ngồi khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mình tôi. Những giọt nước mắt trong sáng, tôi cảm nhận được tình yêu vô bờ cô dành cho tôi. Tôi không chỉ là cây bút bình thường mà là người bạn của cô. Hơn thế, tôi còn là món quà kỉ niệm mà em trai đã tặng cô nhân ngày sinh nhật. Tôi biết, với cô, tôi rất có ý nghĩa. Thế nên cô đã khóc rất nhiều, khóc nức nở như khi mất đi thứ gì quí giá vậy.... Cũng vì thế mà cô giận cậu bạn kia lắm.



Từ ngày tôi bị hỏng, cô chủ không bao giờ viết bút mực nữa. Cô để tôi nằm trong hộp bút nhỏ trên bàn. Dù không dùng nữa nhưng ngày nào đi học về cô cũng mở tôi ra xem, ngắm nghía tôi và kể chuyện cho tôi nghe, vẫn là những câu chuyện lớp học, bạn bè thầy cô nhưng tôi luôn luôn hào hứng. Cô chủ vẫn yêu quí tôi như ngày nào...

Là cây bút viết, đồ dùng học tập quen thuộc của học sinh, chúng tôi luôn mong nhận được từ các cô cậu học trò sự quan tâm và ý thức giữ gìn. Còn với riêng tôi, khi nhận được tình yêu của cô chủ, được coi như người bạn thân thì đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.











Múi giờ GMT. Hiện tại là 01:13 AM.

Powered by: vBulletin v3.8.2 Copyright ©2000-2024, Jelsoft Enterprises Ltd.