 
 
 
 
 
I. DÀN Ý
1. Mở bài:
* Giới thiệu chung:
- Cuộc đi do ai tổ chức? Đi vào dịp nào? Thăm di tích nào?
2. Thân bài:
* Diễn biến cuộc đi thăm:
- Tả lại cảnh đẹp mà em đã đến thăm.
- Kể lại những chi tiết thú vị nhất trong chuyến đi.
3. Kết bài:
* Cảm nghĩ của em:
- Gắn bó hơn với bạn bè, thầy cô...
- Hiểu và yêu thêm quê hương, đất nước.
II. BÀI LÀM
Chuyến đi tham quan cố đô Hoa Lư - Ninh Bình vừa qua đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc. Em nhớ mãi cảm xúc phấn khởi, hăng say và ngạc nhiên thích thú trong chuyến đi ấy.
Vào một sáng cuối xuân, đầu hạ, khi bầu trời còn đẫm sương đêm, đoàn xe tham quan của trường em đã bắt đầu chuyển bánh. Những chiếc xe đầy ắp tiếng cười lướt nhẹ qua cây cầu bắc ngang sông Đáy hiền hoà, trong vắt, rồi tiếp tục bon bon trên quốc lộ 1. Xa xa, sau làn sương mờ, dãy Non Nước hiện lên đẹp như một bức tranh phong cảnh. Chúng em đều cảm thấy hồi hộp vì tuy nghe tiếng đã lâu nhưng chưa ai được đặt chân tới mảnh đất quê hương cờ lau dẹp loạn này bao giờ. Tiếng cười nói trong xe tạm lắng xuống, nhường chỗ cho những ánh mắt háo hức, chờ đợi...
Hoa Lư đây rồi! Kinh đô đầu tiên của nước Đại Việt chính là đây. Toàn bộ khu di tích nằm trong một vùng đất trũng lòng chảo, xung quanh bao bọc bởi những ngọn núi trùng điệp. Thiên nhiên đã khéo sắp đặt cho nơi này một cảnh quan hùng vĩ, vừa có sông nước vừa có núi non. Phong cảnh hữu tình biết mấy!
Đến Hoa Lư hôm nay, em không còn được nhìn thấy những cung điện nguy nga, những thành cao hào sâu... nhưng mỗi tấc đất, mỗi ngọn núi nơi đây đều ghi đậm dấu ấn vẻ vang của một thời kì lịch sử oai hùng. Kia là núi Cột Cờ cao hơn 200 mét như một chân đế khổng lồ để vua Đinh dựng cờ khởi nghĩa. Đây là ngôi Sao Khê chảy qua hang Luồn, là nơi thủy quân ta luyện tập. Chúng em còn đi thăm hang Muối, hang Tiền với những nhũ đá lóng lánh. Nghe nói đây là kho dự trữ, nguồn cung cấp quân lương cho Đinh Bộ Lĩnh ngày xưa.
Giữa khu di tích Hoa Lư có đền thờ Đinh Tiên Hoàng. Ngôi đền sừng sững, mái cong vút, lợp ngói hình vảy cá, rêu xanh đã phủ dày dấu thời gian. Cột đền làm bằng những cây gỗ to, một vòng tay ôm không hết. Ngoài sân rồng còn lưu lại dấu tích bệ đặt ngai ngự của vua. Đó là một phiến đá to, bằng phẳng. Các nghệ nhân tài hoa thuở trước đã khéo léo khắc chạm lên mặt đá hình rồng bay rất đẹp. Xung quanh là hình con nghê, hình chim phượng cao quý và dũng mãnh tượng trưng cho quyền uy của nhà vua. Chúng em ngắm chiếc sập đá lòng thầm khâm phục những bàn tay tài hoa của ông cha thuở trước.
Sâu trong chính cung là tượng Đinh Tiên Hoàng đang ngự trên ngai. Nhà vua mặc áo thêu rồng, đội mũ bình thiên, bàn tay xoè rộng đặt nhẹ trên gối, vẻ cương nghị đọng lại ở đôi môi mím chặt, đôi mắt mở to nhìn thẳng. Thắp một nén hương tưởng niệm, chúng em kính cẩn dâng lên vị vua đã có công xây dựng Hoa Lư thành kinh đô của nước Đại Việt.
Tạm biệt đền Đinh Tiên Hoàng, chúng em đến thăm đền thờ vua Lê, ở phía bên trái khu di tích. Vua Lê vận long bào, đội mũ miện vàng, đeo kiếm ngang lưng trông rất oai nghiêm. Trong khu vực đền thờ còn có bức tượng một người phụ nữ phúc hậu đoan trang. Đó là thái hậu Dương Vân Nga, bậc liệt nữ có một không hai trong lịch sử nước nhà. Bà đã ghé vai gánh vác sự nghiệp cả hai triều Đinh - Lê. Những vị được tôn thờ ở đây đều là những con người kiệt xuất, mãi mãi là niềm tự hào của dân tộc Việt Nam.
Không có thời gian để leo núi, chúng em đứng trong thung lũng, ngẩng đầu nhìn bốn phía để cảm nhận rõ thêm vị thế hiểm trở của cố đô. Có bạn đã giở sổ tay, đưa nhanh vài nét kí hoạ. Nhiều tiếng bàn bạc sôi nổi về phong trào cờ lau dẹp loạn thuở nào.
Trời đã xế chiều. Chúng em lưu luyến ra về và nuối tiếc vì chưa bẻ được mấy bông lau làm cờ cho xe mình thêm khí thế. Tạm biệt Hoa Lư, chúng em hiểu thêm về lịch sử dân tộc và cảnh đẹp đất nước. Chuyến đi tham quan này đã trở thành đề tài cho những cuộc trò chuyện sôi nổi ở lớp em suốt những ngày sau đó.
-----------------------
“Côn Sơn ca” là văn bản thơ nổi tiếng chúng em đã được học ở lớp 7.  Sau ngày học văn bản ấy, em đã nuôi trong mình niềm mong ước được một  lần đến với Côn Sơn. Thật sung sướng vì giữa năm học này niềm mong ước  ấy của em đã trở thành hiện thực: Sáng thứ bảy tới trường em tổ chức cho  khối lớp 8 đi tham quan Côn Sơn!
 Biết em háo hức với chuyến đi, bố mẹ em rất nhiệt tình động viên. Mẹ  chuẩn bị đồ cho em rất kĩ, bố sưu tầm khá nhiều tài liệu về Côn Sơn cho  em rồi nhắc em phải đến những địa điểm này, địa điểm kia vì đó là những  nơi đặc biệt nổi tiếng của vùng đất thiêng này. Sáng sớm hôm đó, khi  trời vẫn còn chưa rõ mặt người, bố mẹ đã đưa em ra xe. Lên xe, vẫy tay  ríu rít chào bố mẹ, chúng em hát vang những bài tập thể: “Một con vịt”,  “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng”, “Nối vòng tay lớn”,… đến cả  bài “Đội ca” cũng được cả xe đồng thanh ca hát. Thấy chúng em hào hứng,  vui vẻ, bác lái xe cũng cười vang hát theo. Chú phụ xe còn nhiệt tình  cho chúng em mượn mi-cờ-rô để “hát cho có hứng!”. Đoàn tham quan đã có  một không khí đầy hứng khởi như thế!
 Khi trời sáng rõ cũng là lúc chúng em đến Côn Sơn. Nhìn từ xa, Côn  Sơn là một vùng đồi núi bạt ngàn cây xanh. Nhiều nhất là những đồi thông  xanh rì. Vừa tới cổng khu vực tham quan, chúng em đã chỉ cho nhau nhìn  một tấm bảng lớn có đề dòng chữ: “Lấy chí nhân để thay cường bạo”. Cô  giáo dạy văn của chúng em giải thích rằng: “Đó là câu văn nổi tiếng  trong áng thiên cổ hùng văn Bình Ngô đại cáo của Nguyễn Trãi, bài cáo  được coi là bản tuyên ngôn độc lập thứ hai của dân tộc. Câu văn thể hiện  tư tưởng nhân nghĩa đầy tiến bộ của tác giả”. Trong xe có tiếng loạt  xoạt của giấy vở, nhiều bạn vội ghi ngay câu văn ấy cùng lời giải thích  của thầy. Em cũng vội mở ba lô: mẹ cũng đã chuẩn bị cho em một cuốn sổ  nhỏ và cây bút bi để ghi chép.
 Xuống xe, chúng em ngồi nghỉ ngơi, nghe cô giáo chủ nhiệm nhắc lại  lịch trình và nội quy đoàn tham quan. Nơi chúng em được đến đầu tiên là  nhà tưởng niệm Nguyễn Trãi. Chúng em được đi cùng một chị hướng dẫn viên  xinh đẹp. Theo lời chị thuyết minh về cuộc đời vị danh nhân lịch sử –  văn hóa nổi tiếng của dân tộc, những đôi tai chúng em chăm chú lắng  nghe, những cây bút cặm cụi chạy không ngừng trên trang giấy. Quả là  những điều lí thú về cuộc đời của một con người tài danh mà bạc mệnh.  Khi học bài “Côn Sơn ca” chúng em đã được cô giáo khái quát về cuộc đời  Nguyễn Trãi nhưng chúng em không ngờ ông lại gặp nhiều trắc trở trong  chốn quan trường cũng như trong cuộc đời đến vậy. Tài năng của ông động  đến đất trời, đến lòng người. Và nỗi oan khuất của ông cũng làm rung bao  trái tim nhân loại.
 
 Rời khu tưởng niệm, chúng em hào hứng nô nức đua nhau leo lên “Đỉnh  bàn cờ” những mong chiêm ngưỡng “Bàn cờ tiên”, nơi được đồn là xưa kia  có tiên đến đánh cờ. Đường lên núi cao được xây dựng bằng những bậc đá,  một bên là những hàng thông xanh mát, một bên là sườn núi trông ra một  khoảng không mờ ảo trắng xóa. Khoảng trắng ấy mới nhìn ngờ tưởng một  dòng sông nào ngờ đó lại là dòng sông sương buổi sớm! Em đi chậm lại,  mắt lơ đãng ngước nhìn những tán thông xanh đang dạo những khúc nhạc vi  vu. Có phải năm trăm năm trước khi viết câu thơ “dưới màu xanh mát ta  ngâm thơ nhàn” Nguyễn Trãi cũng ngước nhìn tán thông “xanh mát” này?
 Đường lên đỉnh Bàn Cờ thật xa, nhiều bạn nóng quá đã bỏ áo khoác thắt  ngang eo rồi nhặt những cành củi khô bên đường làm gậy chống lên núi.  Ban đầu tiếng cười nói còn rộn rã, bây giờ thì yếu dần vì mọi người đã  thấm mệt. Nhưng kìa, đỉnh Bàn Cờ hiện lên và tiếng vẫy gọi của những  người đến trước khiến tất cả phấn chấn hẳn lên. Tất cả lại hăm hở leo  lên bất chấp mồ hôi đã rỏ thành giọt trên trán… Lên đến nơi, mọi người  lại xuýt xoa đọc những dòng chữ khắc trên bia viết về di tích Bàn Cờ.  Đứng trên đỉnh núi, nhìn sang bốn hướng thấy mênh mông sương và mờ ảo  màu xanh của núi rừng xanh mát. Có bạn lúi húi tìm nhặt những quả thông  mang về làm quà. Có bạn lại đứng lặng im, đôi mắt khẽ nhắm lại, bạn nói  bạn đang lắng nghe tiếng nói của rừng Côn Sơn, gió Côn Sơn đang kể  chuyện những vị tiên đánh cờ, thông Côn Sơn đang kể chuyện Nguyễn Trãi  năm xưa làm thơ, hưởng nhàn…
 Buổi chiều, chúng em còn đến giếng Ngọc, ngắm dãy núi Phượng Hoàng  linh thiêng. Lúc xuống núi, chúng em còn được đi men những con suối cạn  chảy giữa những vòm cây rậm mát bên trên. Chúng tôi được trải nghiệm tất  cả những cảm giác của người thi sĩ ngày xưa: được ngồi, rồi nằm trên  đá, trên những tảng rêu khô, được nghe tiếng nói chảy như tiếng đàn cầm,  được phả lên mặt dòng nước suối mát lạnh đến rùng mình… Thật là một cảm  giác tuyệt diệu.
 Hôm ấy, chiều muộn chúng em mới rời Côn Sơn và khi trời đã tối mới về  tới nhà. Tất cả đều rất mệt nhưng vô cùng vui vẻ. Riêng với em, chuyến  đi ấy có rất nhiều ý nghĩa. Nó đã giúp em hiểu thêm về một danh nhân  lịch sử – văn hóa, hiểu thêm về một vùng đất của non sông, hiểu thêm về  thầy cô, bạn bè. Và vì vậy, nó khiến em thêm yêu cuộc sống, yêu việc học  tập và biết nuôi lớn những ước mơ bé nhỏ của mình.
 Bài làm 2:
 Gần hết học kì I của năm lớp 6, nhà trường tổ chức cho chúng tôi đi thăm quan ở hồ Núi Cốc.
Vì đây là lần đầu tiên được đi xa mà không có bố mẹ, chỉ có cô giáo chủ  nhiệm cùng các bạn nên tôi vừa hồi hộp vừa xen một chút lo lắng. Biết  vậy, mẹ đã chuẩn bị cho tôi đủ thứ từ tối hôm trước và dặn dò tôi đủ  điều. Sau đó mẹ bắt tôi đi ngủ thật sớm vì ngày mai 5 giờ sáng xe đã  chạy.
Lên giường nằm rồi mà tôi vẫn chưa hết hồi hộp, cuối cùng tôi thiếp đi  cho đến đúng lúc chuông báo thức đổ một hồi dài. Tôi vùng dậy, mẹ đã dậy  và chuẩn bị ba lô cho tôi. Sau khi đã xong bố đèo tôi đến sân trường để  cùng các bạn đi thăm quan.
Đúng 5 giờ sáng xe bắt đầu chạy, tất cả chúng tôi đều vui sướng khi đi  ngang qua những con đường quen thuộc. Xe chạy bon bon, chỉ một lát sau  đã rời xa nơi chúng tôi ở, những con đường xa lạ cứ mở dần ra trước mắt  chúng tôi. Đi được một quãng, cô giáo bắt nhịp cho chúng tôi hát những  bài hát quen thuộc, vậy là cả xe vang đầy tiếng hát cùng tiếng vỗ tay  rào rào. Không khí thật vui vẻ, náo nhiệt.
Chỉ hơn hai tiếng sau chúng tôi đã có mặt ở Núi Cốc, đến nơi cô giáo cho  chúng tôi nghỉ nửa tiếng để ăn sáng và nghỉ ngơi. Hồ Núi Cốc mở ra  trước mắt tôi là màu xanh thắm của rừng cây và màu trong
xanh của hồ nước. Không khí thật thanh bình, yên tĩnh, khác hẳn không khí nơi chúng tôi sống.
Sau khi ăn sáng xong, cô giáo đưa chúng tôi đi vào thăm các hang núi,  đây không phải là các hang núi tự nhiên mà nó được tạo ra bởi bàn tay  khéo léo tỉ mỉ của con người, đó quả là những công trình tinh vi đẹp  mắt. Ra khỏi hang, chúng tôi leo lên những quả đồi cao, ở đó có rất  nhiều thông và phi lao. Đứng trên đồi cao chúng tôi nghe thấy rất rõ  tiếng thông vi vu như đang hát ru. Nhìn từ trên cao
xuống mặt hồ thật đẹp, ánh nắng vàng toả trên mặt hồ làm cho hàng ngàn  con sóng nhỏ chạy trên mặt nước nom như những vì sao đang tung tăng,  chơi đùa.
Sau khi chơi chán trên bờ hồ, cô trò chúng tôi lại đi dạo trên mặt hồ  bằng một chiếc thuyền nhỏ. Mặt hồ rộng mênh mông, sóng gợn lăn tăn chạy  xô theo hướng gió thổi. Phía xa có những ngôi làng nằm lặng lẽ bên hồ.  Khung cảnh thật nên thơ.
Trên thuyền, cô giáo kể cho chúng tôi nghe sự tích núi Cốc, rồi cô còn  hát cho chúng tôi nghe bài hát Huyền thoại hồ Núi Cốc, giọng cô mượt mà  tha thiết, lúc trầm lúc bổng ngọt ngào, thiết tha.
Thế là sau một ngày tham quan khu du lịch núi Cốc, cô trò chúng tôi lại  thu dọn đồ đạc trở về nhà. Dù đi cả một ngày nhưng không khí vui quá,  tất cả chúng tôi chẳng còn thấy mệt nữa.
Lúc lên xe chúng tôi lại thi nhau hát và reo hò náo nhiệt cả một góc  đường. Trở về nhà, tôi háo hức kể cho bố mẹ nghe về chuyến đi đó và tôi  thầm nghĩ chắc chắn bài văn tả cảnh ngày mai của mình sẽ rất hay, bởi  qua chuyến đi này trong đầu tôi đã thu lượm được bao nhiêu khung cảnh  đẹp về thiên nhiên. Quả là một chuyến đi đầy bổ ích.
Bài 2:
Nhà tôi nghèo nhất lớp nên tham gia du lịch đối với tôi chỉ là một ước  vọng xa xôi. Thế mà cuối năm ngoái, ước vọng xa xôi của tôi đã trở thành  hiện thực. Lớp tôi có thành tích học tập cao nhất khóa nên đã được nhà  trường quyết định chọn đi thăm nhà tưởng niệm Nguyễn Trãi và danh thắng  Côn Sơn.
Sáng hôm đó, bố mẹ vui mừng đưa tôi ra xe rất sớm. Đi được vài cây số,  chẳng ai bảo ai mà cả xe chúng tôi hát vang những bài ca của Đội Đoàn  tham quan có một không khí vô cùng hứng khởi. Hơn bảy giờ, chúng tôi đã  đến Côn Sơn. Nhìn từ xa,Côn Sơn là một vùng đồi núi bạt ngàn thông xanh.  Tiếng lá thông đang ngân vang trong gió tạo nên những bản nhạc du dương  đầy lôi cuốn. Vừa tới cổng khu vực tham quan, tôi đã thấy một tấm bảng  lớn có đề dòng chữ « Lấy chí nhân để thay cường bạo ». Thấy chúng tôi có  vẻ băn khoăn, thầy giáo dạy văn bèn giảng giải. Đó là một câu trong tác  phẩm Bình Ngô đại cáo của Nguyễn Trãi. Câu văn thể hiện chính nghĩa  cũng như lòng nhân ái của nhân dân ta.
Xuống xe, chúng tôi có 30 phút để nghỉ ngơi và ăn sáng. Nơi chúng tôi  được đến đầu tiên là nhà tưởng niệm Nguyễn Trãi. Chị hướng dẫn viên du  lịch với chất giọng nhẹ nhàng đầm ấm đã đưa chúng tôi đi suốt cuộc đời  Nguyễn Trãi để rồi đứa nào đứa nấy trong chúng tôi thầm cảm phục, không  ngờ một dnah nhân như Nguyễn Trãi lại có cuộc đời gian truân đến vậy. có  điều dù gian nan nhưng lúc nào Nguyễn Trãi cũng vươn lên để trung quân  ái quốc.
Ra khỏi khu tưởng niệm, chúng tôi hào hứng nô nức đùa nhau leo lên «  Đỉnh bàn cờ ». Đường đi rất dài được xây dựng bằng đá, hai bên là những  hàng thông xanh mát, đang dạo những khúc nhạc vi vu. Tôi đi chậm lại để  được ngân nga cái cảm giác « dưới màu xanh mát ta ngâm thơ nhàn » của  Nguyễn Trãi.
Chúng tôi nghỉ trưa trên đỉnh núi, lần đầu tiên tôi được ăn một bữa cơm  trên đỉnh mộ ngọn núi cao và mát rượi. Ở đó, tôi còn nhìn được về Bắc  Giang quê tôi, nhìn thấy dòng Lục đầu với bao chiến công hiển hách vẫn  ngày đêm đang cuộn chảy.
Khoảng hai giờ chiều, chúng tôi xuống núi, tưởng cuộc chơi đã hết, thật  không ngờ, bây giờ mới là lúc thú vị nhất của buổi tham quan. Chúng tôi  được thầy cho xuống bằng đường tắt. Đó là đường của những con suối cạn  chảy giữa những vòm cây mát rượi bên trên. Chúng tôi được thử tất cả cảm  giác của người thi sĩ ngày xưa, được ngồi, được nằm trên đá, trên những  mảng rêu khô, được nghe tiếng nước chảy như tiếng đàn cầm, được phả mặt  trên dòng nước suối mát lạnh đến rùng mình…Thật là một cảm giác tuyệt  diệu.
Hôm ấy, chiều muộn chúng tôi mới về đến nhà, tất cả đều rất mệt nhưng vô  cùng vui vẻ. Hôm sau đến lớp, chúng tôi tha hồ nhắc lại cho nhau nghe  những niềm vui ngày hôm trước. Các bạn còn tặng lại những quả thông khô  giống như những tháp Phật hình tròn màu nâu sạm mà ai đó có cơ may nhặt  được trên đường xuống suối.
Với riêng tôi, chuyến đi ấy thật nhiều ý nghĩa. Nó không chỉ là một ngày  giúp tôi hiểu thêm về một danh nhân đất nước, không chỉ là buổi tham  quan vui vẻ cùng thầy cô và tất cả bạn bè. Nó còn vì một điều khác nữa,  chuyến đi giúp tôi tin những ước mơ chân thành của tuổi thơ sẽ thành  hiện thực.