Xuân Diệu là một trong những nhà thơ lớn của văn học Việt Nam hiện  đại. Nhắc đến Xuân Diệu ta không thể không nhắc tới tác phẩm “Vội vàng”.  Đây là một thành công xuất sắc của Xuân Diệu cả về phương diện nghệ  thuật lẫn nội dung. Với bài thơ “Vội vàng”, Xuân Diệu đã cho ta thấy  quan niệm nhân sinh mới mẻ và tiến bộ chưa từng có trong văn học trung  đại Việt Nam. 
 Mở đầu bài thơ là ước muốn táo bạo lạ lùng và niềm  ngây ngất của tác giả trước mùa xuân cuộc đời. Ước muốn táo bạo lạ lùng  của thi sĩ được diễn tả bằng thơ ngũ ngôn bình dị mà gần gũi: 
   
 Tôi muốn tắt nắng đi 
 Cho màu đừng nhạt mất 
 Tôi muốn buộc gió lại 
 Cho hương đừng bay đi. 
   
  Thơ ngũ ngôn xét về tiết tấu rất gần với lời nói hằng ngày. Có lẽ vì  vậy Xuân Diệu đã dùng thể thơ này để thể hiện tuyên ngôn sống của mình.  Một loạt các điệp ngữ “Tôi muốn”, “đừng”, “cho” cùng kết cấu lặp đi lặp  lại đã tạo nên hơi thở dõng dạc, hùng hồn của bản tuyên ngôn. Ở đây, cái  tôi trữ tình hiện lên đầy kiêu hãnh, tự hào, muốn chỉ huy cả nắng, gió.  Động từ “buộc”, “tắt” được sử dụng rất tinh tế diễn tả ước muốn tham  lam mà đáng yêu của Xuân Diệu. Ước muốn táo bạo, lạ lùng ấy có nguyên  nhân sâu xa từ cái nhìn của nhà thơ về cuộc đời: Với ông, cuộc đời không  phải là bể khổ mà là sắc thắm, hương nồng và ông muốn thu hết vào cõi  lòng để tận hưởng. Vì quá yêu cuộc đời, ông trở nên ngây thơ như một đứa  trẻ. Điệp tức “dừng” được lặp lại hai lần trong khổ thơ diễn tả sự níu  kéo, van nài. Chỉ qua khổ thơ đầu, ta có thể thấy quan niệm nhân sinh  mới mẻ của Xuân Diệu: ông muốn tận hưởng cuộc đời. Nhưng ngay sau đó,  nhà thơ như bừng tỉnh khi chợt nhận ra rằng không cần “tắt nắng”, “buộc  gió”, con người vẫn có thể tận hưởng được mùa xuân cuộc đời. Mùa xuân  cuộc đời ở ngay trong hiện tại: 
   
 Của ong bướng này đây tuần tháng mật 
 Này đây hoa của đồng nội xanh rì 
 Này đây lá của cành tơ phơ phất 
 Của yến anh này đây khúc tình si 
   
  Mọi vẻ đẹp của mùa xuân cuộc đời hiện ra ngay trước mắt người đọc. Vẫn  nghệ thuật điệp cú pháp, điệp từ nhưng ở đây những câu thơ tám tiếng  trải dài ra vừa tạo cảm giác mê đắm của tác giả tước mùa xuân cuộc đời  vừa để liệt kê cỏ cây, chim chóc, ong bướm trong mùa xuân, thời kì đẹp  đẽ nhất, rực rỡ nhất. Từ “ này đây” được điệp lại hai lần trong khổ thơ  như chào mời, vẫy gọi mọi người đến tận hưởng vẻ đẹp của mùa xuân, cuộc  đời. Trong cái nhìn trẻ trung của Xuân Diệu, cái trần gian hấp dẫn như  một bữa tiệc lớn và ông hào phóng mời mọc mọi người. Ở đây ong bướng  trong tuần tháng mật, khoảng thời gian ngọt ngào nhất, đẹp đẽ nhất; có  hoa đồng nội với sắc màu thắm tươi nhất; có lá non đang ở độ non tơ nhất  và chim muông đang ca những khúc ca hạnh phúc nhất. Đọc những câu thơ  của Xuân Diệu ta cứ ngỡ mặt đất đã hóa thiên đường mà còn đẹp hơn cả  thiên đường bởi thiên đường của chúa làm gì có tình yêu còn thiên đường  trên mặt đất qua trái tim nồng nhiệt, đắm say của Xuân Diệu thì thấm đẫm  một màu yêu. Ở đây hoa lá, chim chóc, ong bướm đều là của nhau, đều đắm  say nhau như trong tuần tháng mật. Đối với Xuân Diệu, hạnh phúc ở quanh  ta, ngay trước mặt ta, cớ chi phải mải miết kiếm tìm ở chốn bồng lai  tiên cảnh. Điệp từ “này đây” trong khổ thơ còn là sự khẳng định vẻ đẹp  nơi trần gian là có thật. Đây cũng là quan niệm nhân sinh mới mẻ chưa  từng có trong văn học trung đại. Đối với ông, trong cõi trần gian, đẹp  nhất là con người, đặc biệt là con người ở tuổi trẻ và tình yêu. Vì vậy,  Xuân Diệu đã lấy con người làm chuẩn mực cho cái đẹp, làm thước đo của  cái đẹp. Người xưa thường ví người đẹp với lá, với hoa còn Xuân Diệu ví  thiên nhiên với người đẹp: 
   
 Và này đây ánh sáng chớp hàng mi 
 Mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa 
 Tháng giêng ngon như một cặp môi gần. 
   
  Ánh nắng ban mai được ví như ánh mắt xinh tươi của người thiếu nữ, một  so sánh thật đẹp, thật lãng mạn. Đặc biệt là phép so sánh: 
   
 Tháng giêng ngon như một cặp môi gần 
   
  Tháng giêng là tháng mở đầu của mùa xuân, mùa xuân là mùa mở đầu cho  một năm mới nên tháng giêng gợi vẻ thanh tân, mơn mởn, tràn trề sức  sống. Tháng giêng là khái niệm chỉ thời gian trừu tượng nhưng đã được cụ  thể hóa bằng tính từ chỉ vị giác ngon và phép so sánh “như một cặp môi  gần”, cặp môi chín mọng, đợi chờ của người thiếu nữ. Từ “gần” gợi lên sự  ấm áp, cái đẹp như kề bên, mời mọc, quyến rũ. Từ “ngon” gợi sự tận  hưởng cái đẹp đến tuyệt đối. Phép so sánh “tháng giêng ngon như một cặp  môi gần” không chỉ diễn tả một tháng giêng tươi đẹp mà còn cho ta thấy  cái nhìn đê mê, đắm say của Xuân Diệu trước cuộc đời. Ai đó thấy cuộc  đời là buồn đau, vô nghĩa, ai đó cầu xin được chết… với Xuân Diệu cuộc  đời là niềm vui. Mỗi ngày mới là thần vui đến gõ cửa. Mỗi mùa xuân đến  lại bắt đầu bằng tháng giêng với nụ hôn mời mọc. Chưa ai có cái nhìn về  cuộc đời đắm say và hân hoan như Xuân Diệu. Đang ngây ngất tận hưởng vẻ  đẹp của cuộc đời trong niềm vui hân hoan, phấn khởi thì cảm xúc bất ngờ  chuyển đổi bởi nhà thơ nhận ra bước đi nghiệt ngã của thời gian: 
   
 Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa 
   
  Dấu chấm giữa dòng ngắt câu thơ thành hai phần, mạch cảm xúc bị đứt  đoạn diễn tả cảm giác ngỡ ngàng, sững sờ của nhà thơ: đang ngây ngất tận  hưởng vẻ đẹp của cuộc đời thì ông bỗng nhận ra cuộc đời sao mà ngắn  ngủi, mong manh đến thế. Nhưng với một con người khao khát sống như Xuân  Diệu, ông không chịu khuất phục trước bước đi của thời gian: 
   
 Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân 
   
 Nhà thơ không hoài xuân khi tuổi xuân đã tàn, đã hết mà ông hoài xuân khi tuổi xuân đang mơn mởn, tràn đầy. 
  Nhà thơ ý thức sâu sắc được cái hữu hạn của mùa xuân – tuổi trẻ trong  dòng thời gian trôi chạy nên càng tiếc nuối, xót xa. Xuân DIệu có một  cái nhìn mới mẻ về thời gian, kiếp người. Các nhà thơ xưa cho rằng cuộc  sống tuần hoàn, hết ngày lại dêm, xuân qua hễ lại như một điệp khúc, con  người là một phần nhỏ bé của vũ trụ, tuần hoàn cùng vũ trụ nên con  người không sợ già, sợ chết, cứ sống ung dung, thanh thản: 
   
 Ai bảo xuân tàn hoa rụng hết 
 Đêm qua sân trước một nhành mai 
   
  Đến thời Xuân Diệu, do sự bừng tỉnh của ý thức cá nhân nên ông đã có  những quan niệm mới mẻ về thời gian và kiếp người. Với ông, thời gian là  tuyến tính, một đi không trở lại, mất thời gian là mất tuyệt đối: 
   
 Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua 
 Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già 
   
  Mùa xuân là danh từ chỉ thời gian trừu tượng nhưng đã được cụ thể hóa,  vật chất hóa bằng các cụm từ: đương tới – đương qua, còn non – sẽ già.  Sự trôi chảy của thời gian được diễn tả qua điệp từ “xuân” và các từ ngữ  đối lập. Xuân đi qua sẽ mang theo thời gian và tuổi trẻ, không có gì  bền vững trước thời gian: 
   
 Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn 
 Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại 
   
  Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm với hoa thơm, quả ngọt, rộn ràng  tiếng chim ca. Tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người  bởi tuổi trẻ gắn liền với tình yêu và hạnh phúc. Thời gian thì tuần hoàn  còn tuổi trẻ thì không hai lần thắm lại. Trong cái bao la của vũ trụ,  cái vô hạn của thời gian, sự có mặt của con người quá ư là ngắn ngủi nên  nhà thơ ngậm ngùi, xót xa:  
   
 Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi 
 Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời 
   
  Ý thức được sự hữu hạn của con người trong cái bất tận của hời gian nên  mỗi ngày qua, nhà thơ lại bị giằng xé giữa niềm vui và nỗi đau: Vừa mới  buổi sớm thần vui và đến gõ cửa mà buổi chiều đã rớm vị chia phôi, khắp  sông núi đã than thầm tiễn biệt. Nhà thơ như nghe trong mỗi cơn gió,  tiếng chim là khúc biệt li. Mỗi ngày qua là quĩ dời ngắn lại. Yêu đời và  tiếc đời là hai mạch cảm xúc của Xuân Diệu với cuộc đời. Nếu như lòng  ham sống đã khiến thi sĩ lo âu trước bước đi của thời gian thì cũng  chính lòng ham sống ấy đã khiến Xuân Diệu tìm ra một lối thoát. Lối  thoát ấy nằm gọn trong hai chữ “vội vàng”. 
 Đoạn thơ cuối là khao  khát sống vội vàng. Ám ảnh sống vội vàng đã thúc giục nhà thơ sống cao  độ, mạnh mẽ ngay trong những giây phút của tuổi thanh xuân. Câu thơ cuối  đoạn hai như một hiệu lệnh: 
   
 Mau đi thôi. Mùa chưa ngả chiều hôm 
   
  Giữa những câu thơ dài, câu thơ đầu đoạn ba lại là một câu thơ ngắn chỉ  gồm ba chữ: “Ta muốn ôm” thắp ngay giữa bài thơ làm ta liên tưởng đến  một vòng tay lớn như muốn quấn quýt, níu giữ cả đất trời. Cách xưng hô  của Xuân Diệu cũng thay đổi từ “tôi” sang “ta”. Nhà thơ như muốn bứt ra  khỏi giới hạn của cái tôi chật chội để trở thành cái ta rộng lớn sánh  ngang cùng trời đất đầy kiêu hãnh, tự hào. Tiếp theo là những câu thơ  dài với nhịp gấp gáp như giục giã những khát vọng cháy bỏng trong tâm  hồn nhà thơ. Vẫn là ước muốn sống hòa nhập với cuộc đời, tận hưởng vẻ  đẹp của cuộc đời nhưng ở đây đó không chỉ là ước muốn của cá nhân mà là  của cả cộng đồng. Nếu như ở đoạn đầu bài thơ, điệp từ “này đây” như sự  chào mời, vẫy gọi, khẳng định vẻ đẹp nơi trần gian là có thật thì ở đoạn  cuối bài thơ, điệp từ “ta muốn” như sự hưởng ứng đầy hăm hở, nhiệt  tình. Từ “ta muốn” lại kết hợp với những động từ chỉ trạng thái yêu  đương trong quan hệ tăng tiến: ôm, riết, say, thâu, cắn diễn tả sự thụ  hưởng ngày càng đê mê, say đắm. Trái tim nhà thơ như muốn mở căng ra để  thu hết vào đó cả thiên nhiên, đất trời và như thế, ông trở thành một  tình nhân cương tráng của cuộc đời. Với nhà thơ Xuân Diệu, cuộc đời  không chỉ được định nghĩa bằng tốc độ mà còn định nghĩa bằng cường độ,  một cường độ hừng hực chất Xuân Diệu. Trong cái nhìn xanh non, biếc rờn  của nhà thơ, cuộc đời như một thiếu nữ trẻ trung với đôi môi, đôi má  hồng xinh xắn mà nhà thơ không nén nổi lòng yêu: 
   
 Hỡi xuân hồng! Ta muốn cắn vào ngươi 
   
  Từ cắn được dùng hết sức táo bạo, mới mẻ diễn tả sự thụ hưởng đến tuyệt  đối. Nhà thơ đã chiễm lĩnh được cái đẹp trong ngây ngất, đắm say. 
  Xuân Diệu là nhà thơ mới nhất trong những nhà thơ mới. Ông đã để lại  cho kho tàng văn học Việt Nam nhiều tác phẩm hay, có giá trị. “Vội vàng”  là một thành công đặc sắc trong toàn bộ sự nghiệp của ông. Qua tác  phẩm, ta thấy được quan niệm nhân sinh mới mẻ và tiến bộ của Xuân Diệu  do sự bừng tỉnh của cái tôi cá nhân. Với bài thơ “Vội vàng”, Xuân Diệu  muốn gửi một thông điệp đến người đọc: Hãy sống vội vàng, sống hết mình  trong những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhưng lại mong manh của tuổi thanh  xuân bởi thời gian trôi đi sẽ kéo theo mùa xuân và tuổi trẻ, cả những  ước mơ, khát vọng. Không có gì bền vững trước thời gian vậy nên mỗi  người hãy biết trân trọng những phút giây qúi giá của sự sống và ý thức  được sự có mặt của mình trong cuộc đời tươi đẹp này. 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |