Xem bài viết đơn
  #2  
09-12-2012, 10:41 PM
adminbao adminbao is offline
Đầy Tớ Của Nhân Dân
Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom

Default




Phần 3: Ra đi


Raian vùng ra khỏi cửa, chạy thẳng đến thung lũng vương gia trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người. Đôi mắt anh thất thần, đứng sững lại trước cửa lăng mộ, trân trối nhìn lối vào lăng mộ Pharaon mà mấy năm trước đã khai quật. Hang đá xoáy sâu hun hút vào khối núi sừng sững. Từ từ, Raian tiến lại cửa hang như người mất hồn. Thấy thái độ kì lạ của anh, mấy người canh gác lăng mộ không khỏi bối rối. Họ nghi ngại hỏi anh:

-Ngài Raian! Ngài đến đây có chuyện gì vậy ạ?

-Thưa giám đốc, có gì không ổn chăng?

Raian dường như không nghe thấy gì cả. Anh vẫn bước đi như bị mê hoặc. Một hai người bảo vệ đi thao phía sau anh, sợ sẽ có chuyện gì xảy ra. Bước vào cửa hang được vài mét, Raian như sực tỉnh khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Anh quay lại, chau mày nhìn họ. Rồi khuôn mặt bỗng trở nên giận dữ, Raian nghiến răng:

-Mặc kệ ta! Ra ngoài hết đi!

Mấy người bảo vệ sững người, chần chừ, ngơ ngác.

-Cút đi!!!!!!!!!

- Raian quát lên.

Họ sợ sệt lùi ra. Thình lình, Raian vụt chạy vào trong hầm mộ, hai tay vò đầu, vừa chạy vừa thở hổn hển như sắp phát điên. Anh lần bước xuống đến nơi trước kia đặt xác ướp Pharaon. Raian run rẩy gục xuống nền đất lạnh, mồ hôi ướt đầm. Những ngọn đuốc leo lét soi mờ mờ căn phòng thần bí. Raian đưa mắt nhìn lên bức tường phía trước mặt. Căn phòng bỗng rực sáng, buổi bình minh bên sông Nin. Anh thoáng nhìn thấy một cô gái trẻ với mái tóc vàng rực rỡ thoát ẩn hiện trên sa mạc. Và một hình ảnh chàng hoàng đế Ai Cập trẻ tuổi, đuổi theo cô. Cô gái cứ chạy mãi, chạy mãi và biến mất sau những đụn cát trải dài típ tắp. Đầu óc Raian quay cuồng, hoảng loạn. Raian ngước nhìn một bức tường khác. Một thân hình to lớn của con sư tử hoang dã, gầm gào như phát điên. Vị hoàng đế trẻ tuổi và đẹp trai lúc nãy, với hai cánh tay bị cào xé máu chảy ròng ròng, đang cố gắng cứu nàng hoàng phi xinh đẹp thoi thóp dưới móng chân con dã thú. Sau đó, nước sông Nin bỗng dâng cao, cuốn cô gái xuống tận đáy sông. Một lần nữa, hình bóng bé nhỏ ấy nhoà đi trong làn nước mênh mông. Hai thái dương Raian như bị một vật siết chặt lại. Anh lại thấy một hình ảnh khác hiện lên bên bức tường cách đó không xa. Cả triều đình Ai Cập hoảng loạn. Cốc rượu độc lằn lóc trên sàn. Cô gái tóc vàng mắt đẫm nước, nức nở bên người chồng thân yêu đang quằn quại chiến đấu với tử thần. Và như một phép màu, chàng đã hồi tỉnh. Một bức tường khác nữa. Ảo ảnh hiện ra không mập mờ như trước mà rõ mồn một. Cảnh kinh thành Têbê vui mừng, nhộn nhịp, ngập tràn trong niềm vui chiến thắng. Trong bữa tiệc tưng bừng tiếng đàn ca, một bi kịch khủng khiếp đã xảy ra. Lưỡi dao ác nghiệt đã vung lên, chia rẽ hoàng đế Ai Cập và người vợ yêu quý. Nó đã mang chàng đi xa mãi, để lại nỗi đau đớn cùng cực cho tất cả những người ở lại. Ánh mắt ngơ ngác và hoang mang đến tuyệt vọng của cô gái bên xác chồng… Nàng chết lặng… Khuôn mặt xinh đẹp nhưng khắc khổ đó cứ lớn dần, lớn dần, choán hết tất cả mọi thứ. Tất cả hiện ra dồn dập. Raian bàng hoàng. Đầu anh nhứ muốn nổ tung. Raian hai tay ôm lấy đầu. Một tiếng thét hoang dại vang lên. Bốn bề như rung chuyển ầm ầm. Raian cảm thấy mình bị tung lên cao, rồi chìm dần, chìm dần xuống miền tối tăm vô định……Raian mê man trong những giấc mơ…

Mơ về một người con gái… Mơ về đất nước Ai Cập cổ đại ba ngàn năm trước… Ánh sáng chói loà làm Raian bừng tỉnh. Xung quanh anh, những người bảo vệ, phụ trách hối hả lay gọi, khuôn mặt lo lắng, hoảng hốt. Và vài tiếng reo mừng vang lên:

- A! Giám đốc tỉnh rồi!

- Ngài tỉnh rồi, mọi người ơi

!- Giám đốc, ngài cảm thấy như thế nào ạ?

Raian mặc kệ những câu hỏi tới tấp kia. Anh gạt tất cả bọn họ ra rồi chạy vụt khỏi hầm mộ. Anh đến trước bờ sông Nin, lặng nhìn dòng sông lừng lững chảy với bao nhiêu kỉ niệm xưa cũ bỗng trỗi dậy. Bờ sông vắng lặng trong buổi chiều hoàng hôn ảm đạm, thấp thoáng xa xa chỉ vài bóng người. Raian quỳ xuống, hai tay ôm đầu, anh gào lên:

-Trời ơi! Lẽ nào… có lẽ nào lại như thế được không!!!

_ Anh đau đớn

- Kí ức của ta đã quay lại! Tại sao ta lại là Menfuisư!!! Kiếp trước của ta! Hoàng đế Ai Cập! Ta đã cưới Carol, đã yêu thương nàng. Đã bên nàng vượt qua bao khó khăn, chông gai. Vậy mà giờ đây, Carol lại là em gái ta! Thật sự ta là ai đây?

Raian đau khổ nghĩ về Carol, và anh chợt giật mình khi nhận ra một điều rất hệ trọng. Đó là carol đang trên đường đến bảo tàng xem xác ướp mới được tìm thấy!“Không! Không thể để nàng nhớ lại! Ta không thể để như thế được! Phải quay lại!”

- Raian vội đứng thẳng dậy. Ngay lúc đó, anh thấy một chiếc ô tô đang đi về phía mình. Trên xe là Rodei. Chiếc xe đỗ xịch lại bên Raian.

-Anh Raian! Anh đi đâu vậy? Mọi người trong bảo tang và bảo vệ ở hầm mộ kể lại là…

Raian không đợi Rodei nói hết câu, vội mở cửa xe, gạt phắt Rodei ra ghế bên kia và ngồi vào chỗ người lái. Anh phóng xe nhanh hết mức có thể. Rodei trố mắt nhìn, rất hoang mang vì thái độ kì lạ của Raian: đôi mắt không còn thần khí, hai cánh tay run rẩy, phóng xe đi vùn vụt, và chẳng nói chẳng rằng như không biết đến cả ngàn câu hỏi của Rodei. Rất lo lắng cho anh, nhưng vì đang trong trạng thái nguy hiểm khi lái xe với tốc độ rất cao, Rodei không thể làm gì khác ngoài ngồi im. Trong lúc đó, Carol và mẹ cũng đang chờ Rodei quay về trước cổng bảo tàng. Trời mờ mờ tối, cộng thêm sự tò mò về cỗ xác ướp, họ quyết định không chờ ở bên ngoài nữa, mà sẽ vào bên trong xem thế nào. Carol bước vào phòng nghiên cứu. Ngay khi nhìn thấy cỗ quan tài, nàng chợt giật mình. Nàng đứng chết trân nhìn cỗ quan tài bằng vàng. Đôi môi nhợt nàng của nàng run rẩy như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.Carol khuỵu xuống, ngất đi. Phu nhân Rido sợ hãi:

-Carol! Con làm sao vậy? Carol!!

Chiếc xe phanh kít lại trước cửa bảo tàng. Raian mở cửa xe, lao vào bên trong.

-Carol! Carol!

- Raian ôm lấy nàng

- Carol! Em không sao chứ? Cố lên em! Anh sẽ đưa em về nhà! Anh sẽ không để em đến đây nữa!

Trời sập tối…Sáng hôm sau…Carol tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nàng nhìn thấy Raian ở bên, khuôn mặt lo lắng, đau khổ.

-Carol… em dậy rồi à?

-Anh Raian… Sao anh lại ở đây…

Raian hơi sững lại, nhưng rồi cũng tìm được một lí do:

-Ngày mai là em đi lấy chồng xa rồi. Anh muốn được ở bên em nhiều hơn.

- Raian cố làm ra vẻ vui, nhưng anh thật sự đang rất buồn.

“Lấy chồng ư? Carol ơi! Ta và nàng sẽ mãi mãi không thể đến được với nhau nữa. Nhưng một mình ta chịu là quá đủ. Nàng sẽ lấy Apmando, và sẽ có một tương lai tốt đẹp.”Carol lặng lẽ thở dài. Nàng ngập ngừng nói:.

-Anh Raian. Chuyện hôm qua…

Raian chột dạ.

-Anh Raian

- Carol ngừng một lát rồi nói tiếp

- Em thấy rất lạ. Em cảm thấy xác ướp vị Pharaon kia, ít nhiều cũng có mối liên hệ gì đó với em, và còn tới những giấc mơ lạ lùng gần đây mà em chưa kể với ai cả.

– Nàng kể lại về người thanh niên có mái tóc đen dài và mặc áo choàng trắng kia

- Anh Raian, anh có thể để em xem cái xác ướp đó được không?

-Không được đâu Carol!

- Raian vội nói

- Em không thể xem được vì… ừm… bây giờ bảo tàng vẫn chưa có đủ thiết bị để mở cỗ quan tài. Vả lại em không nên xem, vì tinh thần em không được ổn định.

-Nhưng em phải xem, để nhớ lại quá khứ của mình!

-Được rồi. Nhưng em hãy chuẩn bị tốt cho đám cưới đã.

-Vâng…

Raian đi ra ngoài hành lang, buồn rầu ngồi phịch xuống ghế. Anh đau đớn vô cùng khi nghĩ đến ngày mà Carol sẽ thành thân với một người khác.

“Carol ơi… Ta biết nàng vẫn rất yêu thương ta, vẫn nhớ tới ta trong những giấc mơ. Nhưng ta đành chia tay với nàng. Ta không nỡ cho nàng nhớ lại về tình yêu của chúng ta trong quá khứ. Ta không nỡ để nàng đau khổ như ta lúc này. Nàng biết không, ngay chiều nay, ta sẽ sang Pháp, sẽ mãi mãi rời xa nàng. Chúng ta không thể sống hạnh phúc bên nhau được nữa…”.

Raian lái xe đi từ sáng sớm, cố gắng thu xếp một cách rất vội vàng thủ tục sang Pháp. Anh sẽ đi thật xa, và làm cho sự ra đi này giống như một vụ mất tích.Một buổi trưa oi bức. Trong lúc Carol đang cùng Apmando đi mua sắm chuẩn bị cho ngày cưới, Raian đã để lại cho Carol một bức thư cùng tấm bùa hộ mệnh của hoàng đế Menfuisư ngày trước. Anh thở dài:

“Carol, ta phải đi rồi. Ta sẽ mãi chôn chặt tình yêu của chúng ta, Nàng nhớ giữ gìn sức khoẻ, và hãy sống thật hạnh phúc bên Apmando. Hãy quên ta đi! Đừng tìm ta nhé, hoàng phi yêu dấu…”.

Raian đặt lên bức thư một nụ hôn rồi đi ra khỏi nhà…


Phần 4: Tìm lại quá khứ

Chuyến đi mua sắm của Carol với Apmando phải ngừng lại do nhận được tin báo: Tên Sidoki đã cùng đồng bọn trốn tù, thoát khỏi cái chết mà 2 ngày nữa hắn sẽ nhận lấy. Để đảm bảo an toàn cho gia đình Rido,những người cảnh sát đã ngăn cản chuyến mua sắm. Đi được mới nửa đường, Apmando đành lái xe về.Carol mệt mỏi bước vào trong phòng. Nàng ngả mình xuống ghế, nghĩ tới đám cưới với Apmando- một người mà nàng không hề yêu. Carol thở dài nhìn ánh nắng lấp lánh bên cửa sổ, nhìn dòng sông Nin trong xanh. Bất chợt, nàng nhìn thấy ánh nắng phản chiếu từ vật gì đó ở góc bàn. Nàng đứng dậy tiến lại gần. Một lá bùa Ai Cập cổ và một bức thư. Nàng cầm lá bùa lên, thẫn thờ ngắm những hình chạm khắc tuyệt đẹp. Trái tim nàng chợt đau nhói. Carol chắc chắn nàng đã gặp lá bùa ở đâu đó rồi. Một hình ảnh rất thân quen. Carol mở lá thư ra. Nét chữ của Raian.

“ Cairo , ngày… tháng… năm…Carol yêu quý,Khi em đang đọc bức thư này thì anh đã bay sang một đất nước khác, cách em rất xa. Em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Anh đã rất đau khổ, tất cả chỉ vì anh biết quá khứ của em. Anh chỉ cầu xin em lần cuối cùng, lời cầu xin tha thiết nhất, đó là em đừng tìm lại cái quá khứ u ám kia nữa. Nếu không, em sẽ gặp phải nỗi đau đớn rất lớn, mà anh biết chắc em sẽ không chịu đựng được. Anh đã chuyển xác ướp đi rất xa. Em hãy cưới Apmando, và chuyển sang Arập để sống thật hạnh phúc. Xin em đi ngay, đừng níu kéo đất nước Ai Cập nghiệt ngã này nữa. Định mệnh bắt đầu thay đổi kể từ khi chúng ta khai quật được lăng mộ Pharaon ngày trước, em đã vướng phải một lời nguyền hết sức ghê gớm. Để thoát khỏi nó, em chỉ còn cách từ bỏ nơi này mà thôi. Anh xin em hãy nghe lời anh. Anh chỉ muốn em được sung sướng. Đừng tìm anh nữa. Hãy quên anh đi, quên Ai Cập đi, quên tất cả để đón nhận cuộc sống mới với Apmando. Chúc em hạnh phúc.Raian.”

Càng đọc đến cuối bức thư, khuôn mặt Carol càng tái mét. Tại sao Raian biết quá khứ của nàng? Tại sao điều đó lại làm anh phải ra đi? Carol bỗng nhớ lại câu chuyện mà Raian một lần kể cho nàng nghe, khi anh và Apmando đang đi trên du thuyền bỗng nhiên thuyền lắc mạnh. Và ngay sau đó, nàng đã ở ngay bên cạnh Raian. Mới kịp nói vài câu thì một cơn gió đã cuốn Carol đi, để lại trên tay Raian một món trang sức mà nàng cài trên tóc. Raian đã đưa nàng xem món trang sức làm bằng vàng đó. Carol xâu chuỗi tất cả các sự việc đã xảy ra từ khi khai quật hầm mộ.

Lời nguyền vương gia.

Những bộ quần áo Ai Cập cổ đại.

Khả năng đọc được ngôn ngữ cổ.

Nàng luôn được tìm thấy trên dòng sông Nin.

Hình ảnh người thanh niên nàng vẫn thường “nhìn” thấy trong mỗi lần thoáng nhớ ra quá khứ và người thanh niên trong giấc mơ có liên quan gì với nhau?

Và Carol chợt nhận thấy một mối liên hệ chặt chẽ giữa tất cả. Nếu những lời Raian nói là thật, thì nàng đã bị đưa về thế giới Ai Cập cổ đại, đã yêu thương, hay có thể đã kết hôn với một chàng trai trẻ tuổi với chức vị khá cao trong triều đình.Ngay lập tức, một nụ cười đẹp mê hồn của chàng thanh niên trẻ hiện ra trước mắt Carol rồi lại vụt tắt. Nàng sững sờ. Phải chăng đó chính là người mà nàng vẫn thấy trong mơ thời gian gần đây. Một cảm giác tiếc nuối, mất mát chợt dâng trào mạnh mẽ trong Carol. Chưa bao giờ nàng cảm thấy day dứt như thế này. Phải đuổi theo Raian! Carol như bừng tỉnh. Nàng nhớ rằng lúc bắt đầu lên xe đi mua sắm, Raian còn đang ở nhà. Bây giờ mới cách đó chưa đến một tiếng. Như vậy, Carol vẫn có thể ngăn cản chuyến bay của Raian!Carol chạy vụt ra khỏi nhà. Nàng đã quên mất mối nguy hiểm đang rình rập. Sidoki- kẻ buôn bán đồ cổ vừa mới trốn khỏi tù,đang lẩn khuất trong bóng tối hòng trả thù.

Trong khu nhà đón khách rộng lớn mênh mông tại sân bay Cairo, Carol cố gắng không bỏ qua một ngóc ngách nào để tìm Raian. Nàng hi vọng sẽ tìm ra anh trong biển người đông đúc kia, nhưng xem ra hi vọng càng lúc càng mong manh hơn khi từng chuyến bay một dần dần cất cánh. Và ngay trong khi Carol đã kiệt sức, không thể chạy được nữa thì bóng dáng thân quen của Raian hiện ra ngay trước mắt nàng. Anh đang đứng quay lưng lại phía Carol, kiểm tra lại hành lý.

- Anh Raian

- Carol mừng rỡ cất tiếng.Raian giật mình quay lại. Anh đứng chôn chân nhìn Carol một lúc lâu. Mọi chuyện nằm ngoài dự tính của anh. Raian cho rằng khi Carol cùng Apmando đi mua sắm về ít nhất cũng gần tối. Lúc đó anh đã kịp lên máy bay, Carol sẽ không ngăn cản được. Không để Raian có thời gian phản ứng, Carol vội túm chặt lấy vạt áo anh hỏi trong bộ dạng cuống quýt:

-Anh Raian! Thế là thế nào? Tại sao anh lại bỏ nhà đi? Bức thư đó có nghĩa gì? Tại sao anh biết quá khứ của em! Anh Raian! Anh nói đi!!!- Carol… sao… sao em lại ở đây?

- Anh Raian! Anh nói đi! Quá khứ của em…

Một bóng mây đen thoáng qua khuôn mặt Raian.

- Carol… Em… đọc bức thư đó rồi à?

- Vâng?

Anh chợt gạt phắt tay Carol ra:

- Đừng hỏi anh! Em đi đi. Cái quá khứ ấy đã làm anh đau khổ quá nhiều rồi, em có biết không? Đừng nhắc lại nữa! Em không nên biết thì hơn.

- Raian…

- Để anh yên!!!!

Raian vụt chạy đi. Carol vội vàng đuổi theo.

- Xin anh hãy ở lại, và kể cho em tất cả đi! Em xin anh!Carol cố gắng bám theo cái bóng áo khoác của Raian. Nàng chạy ra khỏi phi trường, dốc hết sức lực vào đôi chân. Nàng cất bước bằng tất cả trái tim, tất cả khát vọng, mong muốn biết được chút gì đó về người thanh niên bí ẩn kia.Nhưng khi Raian băng qua đường, mấy chiếc ô tô vụt qua làm Carol mất dấu anh.Nàng hoảng hốt chạy dọc trên con phố, cố tận dụng chút sức lực sắp cạn của mình. Và nàng chợt nhìn thấy một chiếc bút màu bạc nằm ngay trên lối vào một con ngõ nhỏ. Nó phản chiếu nắng nắng lấp lánh làm nàng để ý.Chính là chiếc bút của Raian. Carol đã tặng nó cho anh nhân ngày sinh nhật mới đây.Nàng nhặt chiếc bút lên, bước vào con ngõ nhỏ.Carol gần như kiệt sức. Anh nắng mặt trời thiêu đốt làm đầu nàng nhức như búa bổ. Biết mình không lết nổi nữa, Carol ngồi phịch xuống dưới mái hiên 1 ngôi nhà cũ nát, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Con ngõ tối tăm chứa đầy những đống đồ sắt cũ, những thùng gỗ mọt rỗng. Hai bên là dãy nhà tồi tàn, hình như bị bỏ hoang từ lâu lắm, chăng đầy mạng nhện. Dừng lại chưa đến nửa phút, Carol lại cố đứng dậy đi tìm Raian. Nếu không, nàng sẽ không thể ngăn cản chuyến đi của anh, sẽ không còn được biết về kí ức của mình. Nhưng đi được vài bước, Carol lại loạng choạng ngã xuống. Chân tay nàng bủn rủn, không còn đứng vững được nữa. Nàng bất lực.

- Anh Raian!!!!

- Carol gào lên trong tiếng nức nở.

- Xin anh cho em biết về quá khứ của mình! Anh ra mặt đi, đừng nhẫn tâm như vậy! Có phải em đã bị đưa về thế giới cổ đại không? Tại sao anh lại giấu em mà không cho em biết! Em van anh! Em không thể chịu đựng cuộc sống này thêm nữa. Em chết mất!Carol gục xuống khóc nức nở. Đúng lúc ấy, một bàn tay đặt lên vai nàng. Carol mừng rỡ quay lại:

- Anh Raian!!! Anh…

- Nàng chợt nín bặt.

Trước mặt nàng là một gã đàn ông cao to như hộ pháp, mặt mày dữ dằn, râu ria xồm xoàm và quần áo thì rách rưới, hôi hám. Hắn cười gằn

- Sao mà co rúm lại thế? Hỡi tiểu thư Rido xinh đẹp?

-Ơ… ông là ai…

-Tao là Sidoki!!! Là người vùa bị thằng Raian, anh mày làm cho suýt bị tử hình, và bị tịch thu toàn bộ tài sản nữa. Mày nhớ không? Chính nhà mày

- hắn gằn giọng

- đã làm cho tao giờ đây phải lang bạt khắp nơi, đói rách nghèo khổ, lại luôn lo sợ. Mày có biết không????!!!!!

Carol kinh hoàng lùi lại.

-Cứu tôi với!!

- Nàng gào lên.

-Tha hồ cho mày kêu cứu. Ở đây rất vắng. Mày không biết quanh đây toàn là căn cứ của bọn tao thôi à? Oắt con!!! Cả nhà mày sẽ phải trả giá vì đã biến tao thành thân tàn ma dại như thế này!

_Hắn nghiến răng tát bốp vào mặt Carol. Đầu nàng đập vào tường, choáng váng, xây xẩm. Sidoki rút ra một con dao găm sáng loáng.

-Mày sẽ phải chết… Ngay bây giờ… Tao sẽ tống tiền nhà mày, để chúng phải chuộc xác mày…

Carol sợ hãi nép sát vào tường. Hắn túm ngay lấy tay nàng:

- Chuẩn bị chết đi, nhóc con!

- Menfuisư!!!!!! Cứu em với!

- Carol sững lại. Menfuisư…Một cái tên hết sức quen thuộc. Tại sao nàng lại… Nhưng Carol không kịp nghĩ gì nữa. Lưỡi dao vung lên sáng loáng. Nàng nhắm mắt lại.

-Cẩn thận! Sidoki!

- Một giọng nói hoảng hốt vang lên. Carol mở bừng mắt. Một bóng người thoáng qua, cầm một vật gì đó đánh mạnh vào gáy gã tử tù. Hắn đổ ụp xuống, ngay bên cạnh Carol.

-Chạy đi Carol!

-Tiếng của Raian.

Carol như bừng tỉnh

Raian nắm lấy tay nàng chạy vào bên trong con ngõ, bởi vì lối thoát ra đường lớn đã bị đồng bọn tên Sidoki lố nhố đứng chắn. Ngõ cụt. Hai người quay mặt lại nhìn những tay anh chị trong làng dao búa hằm hè tiến vào. Raian ôm Carol bằng một tay, tay kia nắm chặt thanh sắt cũ trong tay. Dù quyết tâm đến đâu, Raian cũng dể nhận thấy mình khó lòng thắng nổi bọn kia. Chúng đông đến mười tên, và đứa nào cũng có dao.

- Anh Raian… Em sợ…

- Carol khẽ nói, giọng run run.-

Đừng lo. Anh sẽ bảo vệ em, dù có phải chết.

- Raian chợt nhớ lại kiếp trước của mình, hoàng đế Menfuisư. Anh thầm nhủ: “nếu bây giờ mình là Menfuisư, thì chúng sẽ chẳng là cái gì. Nhưng thực tế, ta không thể như rước kia được nữa. Đành phải cố gắng…”.Bọn chúng hùa nhau xông vào Raian. Anh né được mũi dao của tên đầu tiên, quật trúng đầu hắn, và nhanh chóng giật được con dao. Những tên tiếp theo lao đến. Một mũi dao xượt qua tay trái Raian. Máu nhỏ giọt. Trong khi Raian đang mải chống đỡ với hai ba tên, một gã béo lùn đã lẻn được ra phía Carol. Hắn vung dao lên. Lưỡi dao vút về phía trước. Mọi việc diễn ra rất nhanh. Carol nhìn thấy con dao đang lao tới phía mình và chợt nhớ ra bữa tiệc ăn mừng thắng trận. Nàng nhắm mắt lại. Lúc ấy, Ruka đã phóng dao tới phía Carol. Và Menfuisư đã mang thân mình ra che chở cho nàng… Carol nhìn thấy kí ức đó mờ mờ ảo ảo như nhìn qua một làn sương mù. Nàng đứng chôn chân tại chỗ, như rơi vào trạng thái vô định, không còn chú ý gì tới mối nguy hiểm đang diễn ra, trong khi lưới dao cũng đang nhắm nàng mà lao đến.Raian ngay lập tức nhận ra. Anh quay phắt lại, cắm phập lưỡi dao vào tên côn đồ. Hắn gục xuống. Carol ngây người nhìn Raian. Anh lúc này rất, rất giống một người - hoàng đế Menfuisư. Nhưng đúng lúc Raian quay lại để chiến đấu tiếp với những tên còn lại, Carol nhận ra tên côn đồ bị đâm vẫn chưa chết, hắn chỉ bị thương nhẹ. Với con dao trong tay, hắn lại vùng dậy, định đâm Raian. Anh không hề mảy may đề phòng về tình huống này.

- Không!!!! Menfuisư!!!

- Carol không hề nghĩ ngợi gì cả, lao tới phía trước, lấy thân mình chắn trước mũi dao cho Raian. Lưỡi dao cắm phập vào ngực Carol. Máu phun ra như suối. Nàng gục xuống.

-Caroooolll!!!!!!!!

- Raian vùng chạy đến bên nàng. Ngay khi đó, một giọng loa ồm ồm vang lên:

-Dừng lại! Bỏ dao xuống, tất cả bọn mi đã bị bắt!!!

Trong nỗi hoảng sợ, Raian chỉ thấp thoáng nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát, tiếng ồn ào, tiếng còng tay sập vào nhau.

- Đừng mà Carol!

- Raian gào lên, cố đưa tay bịt chặt lấy vết thương của Carol cho máu đừng tuôn ra.

- Anh xin em! Đừng mà! Anh chính là Menfuisư đây! Carol! Sự thật ta là hoàng đế Menfuisư của nàng đây mà, Carol! Tỉnh lại đi!!! Kiếp trước của ta là Menfuisư, nàng có nhớ không?

Carol!!!Carol từ từ mở mắt. Nàng nhìn trân trân vào Raian. Trong khoảng khắc ấy, mọi kí ức của Carol đã hồi tỉnh như những mảnh gương vỡ được nối liền lại. Nàng khó nhọc cất tiếng:

-Có… thật không… Menfuisư ư…

-Ta nói thật mà! Ta đem tính mạng mình ra thề với nàng. Ta đã được tái sinh để gặp lại nàng, gặp lại hoàng phi Carol! Nàng có nhớ lời thề ta đã thề với nàng trước khi chết không? Ta đã hứa rằng kiếp sau sẽ ở bên nàng. Nàng nhớ chưa?

- Có… em nhớ… nhưng…

- Carol chợt dừng lại, thở hổn hển. Một dòng máu đỏ tươi trào qua khoé miệng nàng.

- Có lẽ là… là… em sẽ không được… ở bên cạnh chàng… nữa rồi.

- Carol! Không thể nào! Ta xin nàng!- Nhưng sao… sao chúng ta lại… là anh em…Carol nở một nụ cười héo hắt, rồi gục đầu sang một bên.
TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TIM KIẾM PHÍA TRÊN WEB
ĐÃ CẬP NHẬT HẾT SÁCH GIẢI CÁC MÔN CÁC LỚP VUI LÒNG ĐÁNH TÊN BÀI KÈM LỚP PHÍA TRÊN TÌM KIẾM

Trả Lời Với Trích Dẫn