Go Back   ๑๑۩۞۩๑๑...TuThienBao.Com...๑๑۩۞۩๑๑ > III - ♥ Góc Của Bạn ♥ > 14 - Truyện Tranh Online > [Truyện] Tranh > Truyện Nữ Hoàng Ai Cập

Truyện Nữ Hoàng Ai Cập (Sưu tầm Vuilen)


Tìm kiếm chủ đề bài viết ở đây trước khi hỏi TTB -Tìm bằng tiếng việt có dấu càng chính xác-Ví Dụ:Đánh vào Hwang mi ri để tìm truyện tác giả này
$$**=====DS Truyện Tranh Online=====**$$ $$**=====Truyện Tranh Mới Đang Update=====**$$

KHÔNG XEM ĐƯỢC ẢNH TRUY CẬP ĐỔI DNS CLICK VÀO ĐÂY


Trả lời
  #3  
09-12-2012, 10:47 PM
adminbao adminbao is offline
Đầy Tớ Của Nhân Dân
Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom

Default




Phần 5: Sự sống


Raian tần ngần nhìn qua lớp kính vào bên trong căn phòng cấp cứu. Anh không có thể nhìn thấy Carol qua cả chục người đang vây quanh giường nàng, cùng vô số thiết bị chình ình nằm bên cạnh. Anh chỉ thấy người ta kéo tấm khăn choàng của Carol đặt lên chiếc bàn cạnh cửa. Raian kinh hoàng: trên đó dính bết những máu, thấm đỏ cả chiếc khăn. Chừng mười phút sau, một ông bác sĩ đẩy cửa bước ra ngoài.
-Bác sĩ, tình hình em gái tôi thế nào ạ?
- Raian hoảng hốt.
-Chúng tôi đang rất cố gắng, nhưng em gái anh đã bị mất máu quá nhiều, lại bị ảnh hưởng khá nặng đến một số nội quan bên trong. Trước hết, chúng tôi phải truyền máu cho cô ấy ngay!
Lúc đó, một cô y tá trẻ vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng, hoang mang:
-Nguy rồi! Thưa bác sĩ trưởng, nhóm máu của cô gái đã cạn kiệt. Chúng ta không còn đủ máu nữa. Làm thế nào bây giờ?
-Hả?
- Ông bác sĩ sửng sốt
- Các cô làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại hết máu?
-Tôi xin lỗi. Mới sáng nay chúng tôi vừa xét nghiệm thấy một lượng lớn máu không an toàn trong kho. Máu mới chưa kịp bổ sung.
-Bây giờ tôi phải làm thế nào?Raian vội lên tiếng:
-Đừng lo, hãy lấy máu của tôi đây. Tôi có nhóm máu O, thưa bác sĩ.Ông bác sĩ ngừng lại, lướt nhanh nhìn Raian.
-Được, mau đi theo tôi.
Sau khi đã hién một lượng máu lớn, Raian nặng nề bước ra ngoài hành lang. Anh nhìn thấy bà phu nhân Rido, Rodei và Apmando đứng bên ngoài.
-Raian!
- Bà Rido nhìn thấy anh đầu tiên. Bà chạy đến bên Raian, hỏi trong tiếng khóc nức nở
- Raian! Carol, em con thế nào rồi? Liệu nó có làm sao không?
-Anh Raian! Carol ổn chứ?
-Carol có làm sao không? Sao lại xảy ra chuyện này?
Mặc kệ những lời hỏi han, Raian lặng lẽ ngồi xuống ghế. Anh chống tay lên trán nghĩ ngợi phân vân. Rồi Raian thở dài, vẫn không ngẩng mặt lên:
-Carol… Bác sĩ nói Carol chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng. Carol bị thương quá nặng…
Tát cả sững sờ. Apmando giận dữ nói:
-Anh Raian! Anh đi cùng Carol, tại sao lại để xảy ra cớ sự này? Anh phải biết rằng, tên Sidoki đang lẩn quất trong thành phố, và hắn rất nguy hiểm chứ???
Raian không trả lời. Anh đau khổ cắn chặt môi, đưa đôi mắt buồn rầu nhìn ra sông Nin.
‘Carol… Đừng đi. Chúng ta rất khó khăn mới được ở bên nhau. Nàng không thể vứt bỏ tất cả…”.
Bóng tối bao trùm lên tất cả, u buồn và ảm đạm. Trong căn phòng chờ lạnh lẽo, mọi người vẫn ngồi đó, không ai nói một câu gì suốt mấy tiếng đồng hồ. Dường như nỗi sợ hãi và lo lắng đã choán hết tâm trí họ, không để một ý nghĩ nào khác len lỏi vào trong đầu. Những bóng áo trắng thấp thoáng của các y tá, bác sĩ hối hả ra vào phòng. Mùi thuốc khử trùng xông lên nồng nặc quanh căn phòng. Tiếp bíp bíp của máy điện tâm đồ, tiếng dao kéo lách cách, tiếng rì rầm trao đổi.Rồi ông bác sĩ trước lại xuất hiện trước mặt Raian.
-Bác sĩ! Em gái tôi đã có tin gì mới phải không?
Ông bác sĩ nghiêng cặp kính trắng nhìn Raian, rồi những người còn lại. Ông ta hắng giọng:
-Chúng tôi có chuyện riêng cần trao đổi với anh. Xin đi theo tôi một lát.
Thấy Raian ngần ngừ, ông bác sĩ tiếp lời:
-Đừng lo, chuyện này không liên quan đến tình trạng của cô Carol.
Raian bước theo ông bác sĩ già đến phòng trực của ông ta. Cánh cửa sập lại.
-Mời anh ngồi.Raian làm theo.
Anh hỏi
- bác sĩ muốn nói với tôi chuyện gì ạ? Có phải chuyện đó liên quan đến Carol, chẳng lẽ em tôi gặp vấn đề gì?
-Anh hãy bình tĩnh, chúng tôi vẫn đang cố hết sức để cứu sống cô Carol, và tình hình vẫn đang chưa có tiến triển gì. Chuyện tôi nói liên quan đến anh kia.
-Liên quan đến tôi?
Ông bác sĩ gõ gõ đầu cây bút xuống bàn:
-Khi nãy anh nói rằng anh có nhóm máu O phải không?
-Đúng vậy, thưa bác sĩ
.-Tôi là bác sĩ riêng của gia đình anh, tôi đã khám cho mẹ anh, cha anh và cả em gái anh vừa rồi nữa. Nhưng trong gia đình anh không có ai có nhóm máu O cả.
-Ông nói như vậy có nghĩa là…
-Theo thuyết di truyền của Menđen , anh có thể không phải là con ruột của ông bà Rido được. Tôi đã nghi ngờ điều này và đã mang máu của anh đi xét nghiệm. Và kết quả đúng là như vậy. Anh không thấy điều gì lạ lùng về bản thân mình sao?
-Nghĩa là sao?
-Nghĩa là… anh không phải là con ruột của ông bà Rido.
Raian sững người. “ Không phải con ruột của gia đình Rido…có nghĩa là… có nghĩa là ta và Carol không phải hai anh em ruột ư?”
-Tôi nghĩ anh nên hỏi lại mẹ của anh, Raian ạ.
Raian bàng hoàng lúc lâu. Rồi anh xô ghế đứng dậy, chạy ra khỏi phòng, tìm lại phòng chờ lúc nãy.
-Mẹ!
-Raian, có chuyện gì vậy con? Carol sao rồi?
Raian đưa mắt nhìn căn phòng cấp cứu, trong lòng chùng xuống.
-Con chưa có tin gì hơn.
- Anh khẽ đáp, giọng nói trầm buồn. Lát sau, Raian ngửng mặt lên.
- Mẹ, con muốn hỏi…
_Có chuyện gì vậy Raian…chẳng lẽ vết thương gây di chứng cho em con??
– Bà Rido lo lắng nhìn Raian.
_Không phải vậy, mẹ đừng lo. Chỉ là…
- Raian cố giữ bình tĩnh
– khi nãy, bác sĩ nói với con… có thể con không phải con ruột của mẹ…
Khuôn mặt bà Rido biến sắc, bà hơi quay đi, cố tránh nhìn vào mắt Raian.
_Có thật vậy không mẹ? Có thật con chỉ là con nuôi của nhà Rido?Hai hàng nước mắt bông tuôn rơi, bà ngẩng lên nhìn Raian:
_Đúng vậy, Raian, con là con nuôi của nhà Rido. Mẹ đã tìm thấy con ở trước cửa căn biệt thự của gia đình ở Ai Cập. Mẹ và cha nuôi của con, Rido Conten đã tin đó là định mệnh tặng con cho chúng ta nên ta đã giữ con lại. Nhưng dù con không được mẹ sinh ra, mẹ luôn coi con là đứa con trai ruột của mình, con mãi là anh trai của Carol và Rodei, mãi là một trong ba người thừa kế gia sản nhà Rido này. Mẹ không muốn để con biết điều này, để gia đình ta cứ yên ổn như vậy. Nhưng không ngờ… hôm nay lại xảy ra việc này…Đáng lẽ đây là một chuyện lớn xảy ra trong gia đình Rdo, nhưng trong tình hình như thế này, tất cả chỉ đón nhận tin này với tiếng thở dài.
Raian buồn bã:
-Mẹ ơi… đáng lẽ mẹ nói ra sớm hơn thì Carol đã không…
_Anh bỏ lửng câu nói.
-Sao? Tại mẹ ư?
-À… không ạ…
- Raian quay mặt vào tường.Một buổi sáng ảm đạm…Tình hình của Carol vẫn không tiến triển mà lại càng suy sụp hơn. Nàng mê man trên chiếc giường bệnh, với vô số những thiết bị y tế. Bên cạnh nàng, Raian ngồi im lìm, bất động.
“Cố lên Carol!”
-anh thì thầm
–“Nàng phải cố lên! Nàng biết không, chúng ta thật sự không phải là anh em. Hôm qua mẹ đã nói cho ta biết tất cả. Ta chỉ là con nuôi của bố mẹ, không phải là anh trai ruột của nàng đâu, Carol! Nàng có nghe ta nói không? Nàng không thể chết được!”.Raian thẫn thờ nhìn Carol, và nắm lấy bàn tay đầy những ống nhựa của nàng áp vào má: “Không. ta biết chắc nàng không bỏ ta đâu. Nàng đã hứa rồi mà, có đúng không? Nàng luôn hứa sẽ ở bên ta, yêu ra suốt đời mà. Ta vẫn nhớ. Ta nhớ tất cả những kỉ niệm của chúng ta, trong những ngày ta còn là hoàng đế Ai Cập. Lúc đó, dù phải trải qua nhiều gian khổ, nhưng ta và nàng đã hạnh phúc biết chừng nào! Bây giờ vẫn thế, đúng không Carol. Vĩnh viễn ta và nàng sẽ không thể xa nhau thêm một làn nữa, vĩnh viễn không bao giờ…”.Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại. Những hạt mưa rơi xuống, đập vào ô cửa kính rào rào. Trời mưa. Mưa, một điều rất lạ xảy ra ngay giữa mùa hạ ở thủ đô Cairo . Raian quay ra phía cửa sổ, lặng người hồi lâu trước những hạt mưa kì diệu này. Rồi anh đưa tay vén những giẻ tóc trên vầng trán xanh xao của Carol. “ Carol… Mỗi khi trời đổ mưa, có phải lúc đó có một thiên thần đang khóc không? Ôi, nàng đừng khóc, Carol à. Ta biết nàng rất đau đớn, nhưng nàng vốn rất can đảm kia mà! Cố gắng lên Carol! Nàng phải đấu tranh bằng tất cả những gì mình có. Ta đang chờ nàng này, nàng có thấy không? Cố lên, hoàng phi của ta…”.Trời mưa mõi lúc một lớn. Cả một vùng trời mây đen vần vũ. Rồi một tiếng sấm chợt vang lên chói tai, kèm theo một tia chớp rạch ngang, xé toạc cả một vùng trời đen tối. Raian giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, anh chợt nghe tiếng máy điện tâm đồ vang lên những tiếng “bíp bíp” liên tục. Carol đang xảy ra chuyện gì đó!
-Carol!!!
-Raian hoảng hốt
-Carol!!! Nàng làm sao vậy??? Carol!!!
Tiếng “bíp bíp” mỗi lúc một dồn dập.
Raian kinh hoàng nhìn màn hình máy điện tâm đồ liên tục hiển thị những đường gấp khúc báo hiệu một điều hết sức tồi tệ đối với Carol.
-Carol!!! Đừng! Đừng mà!
- Raian lay lay người nàng.
- Đừng! Tỉnh lại đi Carol! Carol! Carooolllllll !!!!!!!!
Các bác sĩ vội chạy vào phòng:
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Raian nhìn ra, cái nhìn chứa đầy sự hoảng loạn đã thay cho câu trả lời. Bác sĩ trưởng khoa vội đến bên giường Carol.
-Nguy rồi!!!
- Ông run run nói
- Cô ấy không còn sức chống đỡ nữa! Không xong rồi!!! Chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa!!! Mau lên! Chuẩn bị ngay dụng cụ cấp cứu!!
Raian như chìm vào trong vô định trong những tiếng ồn ào nơi phòng cấp cứu. Một nữ y tá đẩy anh ra ngoài:
-Xin anh ra phòng đợi ngồi để chúng tôi có thể phẫu thuật cho cô Carol!
Raian không có phản ứng gì khi bị đẩy ra bên ngoài. Anh bàng hoàng nhìn Carol thấp thoáng bên những bóng áo trắng đang đi lại vội vã bên nàng.
‘Không kịp nữa ư? Không kịp… nghĩa là…”
-Khôngggg… Carol!!!!!!
-Anh gào lên lạc giọng. Cánh cửa phòng đóng sầm lại, mang theo Carol đang cận kề với cái chết. Qua lớp kính ngăn cách, Raian chỉ có thể nhìn thấy hơn mười bác sĩ đang hối hả cứu lấy tính mạng nàng.


Phần 6: Vĩnh hằng
Raian đưa tay mơn nhẹ gò má xanh xao của Carol.Giờ đây, vẫn là trên chiếc giường bệnh ấy. Carol nằm im lìm trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng. Và vẫn là Raian ở bên nàng.Anh cúi nhìn gương mặt xinh đẹp như thiên thần của Carol, buông một tiếng thở dài.Gương mặt xinh đẹp và thân quen, là tất cả những yêu thương, hi vọng của anh, giữa những lọn tóc vàng óng mượt, bồng bềnh. Một gương mặt trắng bệnh tựa nghiêng trên chiếc gối cũng một màu trắng xoá, giữa căn phòng mà mọi thứ đều mang màu trắng. Màu trắng dịu êm nhưng có thể cũng mang không khí tang tóc.
“Kết thúc rồi đúng không? Ta… và nàng… hoàng phi yêu dấu… Nàng sẽ cùng ta sóng bước bên nhau, chẳng còn đau khổ gì chia rẽ chúng ta nữa.”
Raian mỉm cười:
“Không gì có thể mang chúng ta xa nhau được nữa, phải không Carol? Chắc chắn là thế… Ta chắc chắn… Chắc chắn mà… Nàng hãy tin ta. Nàng có nghe ta nói gì không Carol…”
.Anh thừ người trong giây lát. Rồi anh cúi xuống, đặt môi mình lên môi Carol. Bàn tay nàng khẽ cử động. Và thiên thần xinh đẹp ấy đã mở mắt. Đôi mắt hấp háy nhìn ra xung quanh, và dừng lại ở khuôn mặt rạng rỡ của Raian. Đôi mắt ấy, đang lờ đờ bỗng vụt sáng. Nàng khẽ đưa một bàn tay ra phía trước.
-Menfuisư…
-Carol! Nàng tỉnh lại rồi ư? Carol! Cuối cùng thì nàng đã tỉnh!!!
Những giọt nước mắt của Carol tuôn rơi.
-Menfuisư…
_Nàng lặp lại.
-Ừ, ta đây. Menfuisư đây! Nàng tỉnh lại rồi. Thế là ổn rồi
.-Raian ôm ghì lấy nàng.
Carol đưa tay ra kéo sát Raian vào mình hơn. Nàng khóc. Nước mắt ướt đầm vai áo Raian.Rồi bỗng chợt, bàn tay nàng lại đẩy anh ra.
-Không… Raian…
- Nàng lắc đầu, nghẹn ngào nói
- Anh là Raian… không phải là Menfuisư… Anh là… anh trai của em… Em xin lỗi… Chúng ta… không thể nào…
Khuôn mặt Carol trở nên sầu thảm đến tội nghiệp.
-Không!
- Raian lại ôm lấy Carol, anh khẽ nói
- Không phải đâu Carol, chúng ta không phải anh em. Nàng chưa được biết tin này mà. Ta đã xét nghiệm máu. Ta chỉ là con nuôi của gia đình Rido mà thôi.
Cơn xúc động không để cho Raian có thể giải thích kĩ càng hơn, nhưng chỉ có thế cũng làm Carol hiểu. Nàng ngước mắt nhìn Raian:
-Chàng… nói thật phải không? Không phải vì chàng muốn cho em vui chứ?
-Đúng. Đó là sự thật. Sự thật, thật như ta là hoàng đế Menfuisư vậy.
Carol sung sướng ghì chặt lấy Raian với những giọt lệ lăn dài trên má.
Vào một buổi sáng mát mẻ…Carol lặng lẽ ngồi bên quan tài hoàng đế Menfuisư đã được trả lại về lăng mộ. Nàng vuốt nhẹ lớp mặt nạ vàng lấp lánh, khẽ nói:
-Menfuisư… Hoàng đế của em. Em sẽ phải chia tay với hoàng đế Ai Cập để đến với Raian, phải chia tay với thế giới cổ đại, chia tay con chúng ta. Mặc dù linh hồn chàng là là anh Raian, nhưng thân xác chàng đã vinh viễn rời xa em… Em thường tự hỏi, nếu chúng ta cứ ở lại thế giới cổ đại thì có phải tốt hơn không. Mất đi chàng, một vị hoàng đế bản lãnh, tài ba. Mong là con chúng đủ sức gánh vác giang sơn mà chàng để lại. Nàng nhắm mắt lại, mỉm cười.
“Vĩnh biệt tất cả! Vĩnh biệt kinh thành Têbê… Vĩnh biệt con yêu của mẹ, vĩnh biệt ,mọi người, vĩnh biệt thế giới Ai Cập cổ đại đầy những kỉ niệm đẹp đẽ. Xin lỗi mọi người! Tôi không thể trở lại nữa…”
-Carol! Một tiếng gọi giật từ phía sau nàng làm Carol hoảng hồn quay lại.
-Ơ… Raian…
-Nàng thật là…
-Raian dịu dàng ôm láy Carol
- mới ngồi dậy được đã tới đây rồi.
-Raian…. Thật sự… em vẫn thấy không… không quen…
-Carol ngập ngừng, nhẹ nhành gỡ tay Raian ra.
-Ồ không! Ta thông cảm mà
- Raian vội nói
- Không những thế, ta còn cảm thấy hạnh phúc khi tình yêu của nàng dành cho ta thật to lớn. Nàng đừng lo, ta sẽ cố hết sức để trở thành hoàng đế Menfuisư trước kia. Ta sẽ mang lại cho nàng một cuộc sống tốt đẹp nhất.
-Vâng…
Carol mím môi như đang suy nghĩ lung mung lắm. Rồi nàng ngước mắt lên hỏi Raian:
-Raian! À… Menfuisư… Em chưa hỏi điều này! Tại sao lúc đó chàng lại đỡ mũi dao cho em?!! Raian hơi khựng lại trong giây lát
-Bởi vì… ừm…
-Chàng không hiểu gì hết!!!
!-Carol ôm mặt khóc nấc lên.
-Ơ kìa, Carol.
-Nếu chàng không đỡ mũi dao đó, thì Ai Cập đã không bị rơi vào cảnh không có hoàng đế. Chàng không biết chàng quan trọng với Ai Cập, với em thế nào ư?
- Carol nói trong tiếng nức nở.Raian đưa tay lau nhưng giọt nước mắt đang đầm đìa trên má Carol, chậm rãi nói:
-Carol à, nàng quên rồi sao? Lúc đó ta đã bị Ruka cho uống thuốc độc. Đằng nào ta cũng khó lòng sống nổi. Thà rằng mình ta chết còn hơn. Nàng vẫn có thể làm nữ hoàng rất tốt mà.
-Nhưng chàng làm thế liệu em có sống nổi không? Ngay sau đó, em cũng đau khổ tột cùng, đến nỗi ốm liệt giường, và cuối cùng đã đi theo ảo ảnh của chàng dưới sông Nin. Thuốc độc thì cũng có cách giải, vả lại Ruka chưa chắc đã có thể đâm chết em. Thà để chúng ta cùng sống hay cùng chết thì…
-Carol. Nàng không nghĩ quyết định của chúng ta rất đúng đắn sao? Nếu không chúng ta đâu có được nhưng ngày hôm nay?
-Những mà… Nhưng mà… Còn Ai Cập…
-Nàng đừng lo. Trong triều đình Ai Cập còn vô số những bậc trung thần. Ta biết họ sẽ hết lòng gây dựng đất nước. Nàng hãy nhớ lại những bài lịch sử của mình. Có đúng là Ai Cập luôn phồn thịnh ở thời điểm đó không?
Carol nhìn đi phía khác, im lặng hồi lâu, đưa tay mân mê gấu áo.
-Nàng nghĩ gì vậy?
-Không… Em… Chỉ muốn xin lỗi chàng
- Carol gục đầu vào vai Raian thổn thức
- Tất cả là tạ em. Người Ruka muốn đâm chết là em, vì muốn em đi theo Izumin. Nếu em không khiến Izumin yêu em thì làm sao xảy ra chuyện này? Cũng chính em là người xin chàng ban cho Ruka chức quan cận vệ. Em xin lỗi…
-Nàng đừng tự trách mình nữa. Không ai có lỗi trong chuyện này, cả nàng và ta, mà là do Ruka và Izumin kia mà. Quan trọng là lúc này chúng ta đã được ở bên nhau.Raian nâng cằm Carol lên, nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Carol hơi mỉm cười, khẽ gật đầu.
-Bây giờ, ta, Raian xin cầu hôn nàng.
-Chàng không cần phải làm thế. Cuộc đời em chỉ thuộc về chàng mà thôi.
Carol tựa vào vai Raian.
–Nhưng dù sao
- nàng thở dài
- Kí ức về đất nước Ai Cập cổ đại và hoàng đế Menfuisư kiêu hùng, em sẽ mãi mãi không thể nào quên…
-Ta cũng vậy… Những thử thách chông gai mà chúng ta đã cùng trải qua làm sao mà quên được. Nhưng đó chính là gốc rễ cho cuộc sống sau này, đầy niềm tin và hi vọng với tương lai thật hạnh phúc…Và vào một ngày nắng đẹp rực rỡ…“
Đây là tất cả những gì chúng ta có được, phải không hoàng đế của em?”.
–Carol khẽ hỏi. Nàng trông vô cùng lộng lẫy với bộ váy cưới, đứng bên Raian trong giáo đường Cairo , giữa những tiếng chuông nhà thờ văng vẳng. Thiêng liêng và cao quý…
“Đúng thế, hoàng phi của ta. Chúng ta sẽ không bao giờ phải chịu đau khổ, như kiếp trước nữa.”.
- Raian nói, và lồng chiếc nhẫn cưới tuyệt đẹp vào tay Carol
.- “Không bao giờ xa nhau, hoàng phi yêu dấu…”.
* * *Đứng trên chiếc chiến xa lộng lẫy trong chiến trường ngổn ngang, vị hoàng đế Ai Cập lặng nhìn ra xung quanh. Chàng ngước mắt nhìn vầng mặt trời chói lọi.
“Chiến thắng rồi!!!!!!!!!!”
-chàng hoàng đế trẻ kêu lớn.
Chiến thắng rồi!!!!”
- Hàng ngàn binh sĩ Ai Cập reo hò. Niềm vui vô bờ bến đến với họ. Quân Ai Cập đã chiến thắng. Hoà bình lại được xác lập! Tiếng hò reo dậy trời đất.Vị hoàng đế trẻ, đôi mắt rặng ngời ánh sáng. Chàng nắm chặt thanh bảo kiếm vua cha truyền lại, mỉm cười.Tướng quân Unasư-một vị tướng quân đã đứng tuổi đến bên chàng. Ông sung sướng nói:
-Chúc mừng bệ hạ! Cuối cùng thì quân Hitaito cũng đã đầu hàng!
-Đúng…
- Chàng cười và nhìn ra dòng sông Nin lấp lánh dưới ánh nắng
- Phải, cuối cùng thì ta cũng đã có thể xứng với ngôi vị hoàng đế Ai Cập, xứng đáng là con của hoàng đế Menfuisư vĩ đại cùng hoàng phi Carol, con gái nữ thần sông Nin...
-----------------------------------Hết-----------------------------------
TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TIM KIẾM PHÍA TRÊN WEB
ĐÃ CẬP NHẬT HẾT SÁCH GIẢI CÁC MÔN CÁC LỚP VUI LÒNG ĐÁNH TÊN BÀI KÈM LỚP PHÍA TRÊN TÌM KIẾM

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

ADS
Ðiều Chỉnh
Xếp Bài




© Tuthienbao.com- TTB chúng tôi không cung cấp chức năng đăng ký thành viên để viết bài hay bình luận - Nếu có khiếu nại chung tôi sẽ xử lý
truyen tranh hay, truyen tranh online, ebook,ebook ngon tinh, van hoc lop 5,van hoc lop 6,van hoc lop 7,van hoc lop 8,van hoc lop 9,van hoc lop 10,van hoc lop 11,van hoc lop 12,
Powered by: vBulletin v3.8.2 Copyright ©2000-2024, Jelsoft Enterprises Ltd.