
Cuốn sách có thể dễ dàng được đọc bởi một người 41 tuổi hay một đứa bé  14 tuổi. Nó thật xuất sắc và lay động lòng người.... Đó là những lời mà  báo chí Mỹ dành cho Kira - Kira, tiểu thuyết đoạt giải thưởng đóng góp  xuất sắc cho Văn học thiếu nhi Mỹ 2005 của nhà văn Cynthia Kadohata.
Kira - Kira mở đầu với cuộc sống tuổi thơ yên ả của hai chị em người  Nhật sống cùng cha mẹ tại tiểu bang Iowa (Mỹ), nơi có những ruộng bắp  trải dài ngút ngàn, nơi hằng đêm, khi hai chị em nằm chơi ngắm nhìn bầu  trời đầy sao ở con đường vắng trước nhà. Và chị Lynn của Katie Takeshima  đã dạy cô bé từ đầu tiên mà theo chị Lynn là tuyệt diệu nhất thế gian  Kira - Kira. Trong tiếng Nhật, Kira - Kira nghĩa là sáng lấp lánh:  ...Tôi dùng từ Kira - Kira để miêu tả tất cả những thứ mà tôi thích: bầu  trời xanh trong trẻo, lũ chó con, mèo con, lũ bướm, những tấm khăn giấy  nhiều màu sắc. Và chị Lynn cũng nói với em gái mình: Màu xanh của bầu  trời cũng là màu xanh đặc biệt nhất trên thế gian, bởi vì nó vừa xanh  thẳm lại vừa trong vắt... biển cũng vậy và mắt con người cũng vậy.
Trên cái nền chủ đạo là thứ ánh sáng lấp lánh ấy, bằng giọng văn trong  sáng, chứa chan tình cảm, Kira - Kira dẫn người đọc vào chuỗi hồi ức thơ  mộng, nghịch ngợm và buồn bã đến nao lòng của cô bé người Nhật Katie về  tuổi thơ nghèo khó của gia đình, về người chị thông minh, xinh đẹp,  giỏi giang nhưng vắn số. Do nghèo khó, mất việc làm, cha mẹ cô bé Katie  dắt díu gia đình dời nhà từ bang Iowa đến sống tại một thị trấn nhỏ ở  Georgia. Nơi đây, họ sống trong một căn hộ xập xệ, cũ kỹ. Khi người lớn  bán sức lao động, cật lực làm việc ở các nhà máy hòng trang trải cuộc  sống, thì trẻ con, với tâm hồn và cái nhìn ngây thơ, vẫn có cuộc sống  thú vị của riêng chúng. Nhưng rồi một ngày, sự bạc bẽo của cuộc đời vén  bức màn tuổi thơ lên: bệnh tật, nghèo đói, sự đàn áp về chính trị, tệ kỳ  thị sắc tộc... Cô chị Lynn đã làm một phép tính: Chỉ có mỗi 31 người  Nhật trong toàn thị trấn này, mà thị trấn này lại có hơn 4.000 người  lận, và 4.000 chia cho 31 là... họ đông hơn mình quá trời. Từ phép tính  đơn giản đó là tiếng kêu phản kháng thảng thốt của đứa bé: Em có để ý là  bạn bè của ba mẹ chỉ toàn là người Nhật thôi không? Đó là vì đám người  kia coi mình như không. Họ khinh mình - họ coi bọn mình giống như giẻ  rách - hoặc như sâu như kiến gì đó.
Nước Mỹ trong câu chuyện là nước Mỹ những năm 1950, đời sống của những  gia đình người Nhật trên đất Mỹ hậu kỳ Đại chiến thế giới lần 2 được  miêu tả rất trung thực: những xưởng làm việc với guồng máy công nghiệp  xem con người chỉ là những công cụ sản xuất. Sự vùng dậy của những người  công nhân như thành lập công đoàn, đấu tranh đòi giảm giờ làm... được  khéo léo lồng vào câu chuyện với liều lượng vừa phải, qua cái nhìn của  một cô bé đã giúp độc giả nhí dù thuộc quốc gia nào cũng đều có thể cảm  và hiểu được sự bất công, phi lý đến lạnh lùng, tàn nhẫn của một xã hội  ích kỷ.
Sáng sớm 17/1/2005, nhà văn Cynthia Kadohata nhận được điện thoại từ Ủy  ban trao giải thưởng Newbery (lấy theo tên của John Newbery, một người  bán sách nổi tiếng ở Anh thế kỷ 18 - giải thưởng được trao tặng từ năm  1922 cho đến nay) thông báo cuốn Kira - Kira của cô được trao tặng giải  thưởng Newbery. Trong bối cảnh xã hội nước Mỹ luôn có những xung đột về  sắc tộc, sự chia cách giàu nghèo, nạn khủng bố, bạo động, tội ác... thì  Kira - Kira chính là bài ca đẹp về niềm hy vọng, tin tưởng vào cuộc  sống, tình yêu thương, quý trọng, san sẻ giúp đỡ lẫn nhau giữa những  người trong cùng một gia đình và giữa con người với con người trong cùng  nhau một xã hội. Và trên tất cả, thông điệp đằng sau Kira - Kira là:  cuộc sống này rất phức tạp nhưng kỳ diệu biết bao. Bạn không nên đánh  mất khả năng cảm nhận điều kỳ diệu đó dù là ở những điều nhỏ bé nhất  trên đời. Tôi muốn những đứa trẻ biết rằng thế giới này tràn ngập niềm  hy vọng và cái đẹp, Cynthia Kadohata đã nói như thế.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD