
Tại ngôi nhà trọ ở Riviêra (1), nơi  tôi trú ngụ lúc đó (mười năm trước chiến tranh (2), một cuộc tranh luận  dữ dội đã nổ ra tại bàn chúng tôi, đe doạ trở thành một cuộc cãi lộn ác  liệt, với những lời lẽ hằn học và nhục mạ. Trí tưởng tượng của nhiều  người thường không sắc bén lắm. Chuyện gì không dính dáng đến mình thì  có như đóng chốt vào đầu cũng không làm họ mảy may xúc động; chuyện  không quan trọng lắm nhưng xảy ra trước mắt, lại nằm trong tầm cảm xúc  của họ thì họ sôi lên sùng sục. Thế là trong một chừng mực nào đó, để bù  lại việc chỉ quan tâm đại khái đến những sự kiện bên ngoài, họ trở nên  hùng hổ một cách vô lối và quá đáng. 
Lần đó thì đúng như vậy, giữa những thực khách hoàn toàn là trưởng giả,  ăn cùng một bàn, sau bữa cơm thường nói với nhau những câu chuyện phiếm  (3) và những lời bông đùa nhẹ nhàng không sâu sắc, thông thường thì họ  tản đi ngay: cặp vợ chồng người Đức thì dạo chơi và chụp ảnh, ông người  Đan Mạch béo tròn, tiêu khiển bằng thú đi câu tẻ nhạt, bà mệnh phụ người  Anh thanh lịch trở về với sách của bà, đôi vợ chồng người Ý rông đi  Môngtơ Caclô chơi, còn tôi thì nhàn tản trên chiếc ghế ngoài vườn hoặc  làm việc. Nhưng lần này chúng tôi đeo dính lấy nhau tranh cãi dai dẳng  và nếu có ai trong chúng tôi bỗng đứng phắt dậy thì không phải để cáo  lui một cách lễ độ như thường lệ, mà là trong cơn bực bội, nóng nảy đầy  vẻ cáu kỉnh như tôi đã kể.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD