Người ta gọi em là “em bé ngơ ngác”. Thân hình em gầy ốm, tóc em vàng nâu và luôn luôn bù rối. Đôi mắt trong xanh của em hình như nhìn mọi người với một cường độ mãnh liệt, nhưng kỳ thực em chẳng trông thấy chung quanh vì em xứng danh “em bé ngơ ngác”. Thực khó tìm đứa bé đãng trí hơn. Trong bữa ăn, đôi lúc mơ màng đâu đâu, em quên đưa muỗng vào miệng, nhìn sững bức tường trước mặt hình như có vật gì khác thường. Người ta bỏ tiêu vào chén xúp, em chỉ hay biết khi tiêu đụng vào lưỡi làm em cay bỏng. Em nhăn mặt xuýt xoa, các chị em lại cười rộ lên. Em đỏ mặt tía tai , ngơ ngác nhìn chung quanh như thể từ cung trăng rơi xuống.
Em tên Bạch Huệ, ít nói ít cười. Ai chọc ghẹo, em chẳng cần để ý. Đôi lúc cha mẹ la mắng oan ức, em ngẩng đầu ra sau, đan những ngón tay vào tóc, tái mặt rồi nín thinh.
Mặc dầu đãng trí, nhưng không thể nói em là người vô dụng trong gia đình. Em làm lụng siêng năng, sắp xếp quần áo vào tủ, lượm lặt đồ chơi vứt bừa bãi, rồi sắp đặt ngăn nắp trên lò sưởi, may quần áo cho búp bê. Tóm lại, em thích làm những công việc mà em có thể vừa làm vừa mơ mộng.
Bạch Huệ còn một công việc khác em làm chí thú không hề mệt mỏi : giúp đỡ vú già để săn sóc em nhỏ của Bạch Huệ, thằng bé Út, cục cưng của toàn thể gia đình. Em ngồi hàng giờ bên nôi bé Út, em ru bé Út với bài hát tự em nghĩ ra. Những câu hát êm ái dịu dàng nhưng buồn bã, nào cánh bướm vướng phải tơ nhện, chim non bị trẻ bắt ra khỏi tổ hoặc trẻ con mồ côi lạc loài tìm mẹ, vân vân… Hỏi em sao không hát những câu tươi sáng vui vẻ, Bạch Huệ trả lời không suy nghĩ :
- Những bài hát buồn thường êm dịu, những bài hát vui lại rộn ràng ầm ỹ làm em phát khóc.
Bé Út cũng đồng ý với Bạch Huệ, nên lúc nghe câu hát ru em của chị, nó ngủ mau lẹ.
Sức khoẻ em kém sút, một năm em nằm trên giường bệnh nhiều tháng. Làm việc nhẹ, em cũng chóng mệt và nhiều đêm em trằn trọc không ngủ. Người ta nói Bạch Huệ mắc bệnh đau tim…
Pass:
tuthienbao.com(Không copy link để tải)
Download:
Đối với link từ google.com các bạn không biết tải thì xem cái này: Click Here
DOWNLOAD