Go Back   ๑๑۩۞۩๑๑...TuThienBao.Com...๑๑۩۞۩๑๑ > VI - ♥ Không Gian IT ♥ > 27 - Ebook Tổng Hợp - SÁCH GIẢI FULL > Khoa Học Xã Hội > Văn Học Lớp 8


Tìm kiếm chủ đề bài viết ở đây trước khi hỏi TTB -Tìm bằng tiếng việt có dấu càng chính xác-Ví Dụ:Đánh vào Hwang mi ri để tìm truyện tác giả này
$$**=====DS Truyện Tranh Online=====**$$ $$**=====Truyện Tranh Mới Đang Update=====**$$

KHÔNG XEM ĐƯỢC ẢNH TRUY CẬP ĐỔI DNS CLICK VÀO ĐÂY


Trả lời
  #1  
12-10-2012, 12:59 PM
adminbao adminbao is offline
Đầy Tớ Của Nhân Dân
Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom

Default Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học




Bài 1:

Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.

Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn cả ngày xưa của tôi, cuộc sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo bạn suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!. Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những trang hồi kí nhoè nét mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học...

Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn "tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường....". Sau này nhà văn Lý Lan cũng viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày đầu tiên đi học của một cậu bé.

Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được.

Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và cũng không được hạnh phúc như câu chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn ạ!

Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo:
-Con đi học đi, ráng học giỏi nha con!

Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình.

Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác khi nhìn những người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường đến trường. Còn tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương hạnh phúc của người khác.

Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên người thân". Tôi đơn độc một mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?"

Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng. Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy. Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy đỡ tôi dậy, hỏi:
- Con tên gì?
- Dạ! Con tên Đực.
- Con còn tên Đức nữa phải không?

Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá:
- Dạ phải rồi ạ! Con quên.
- Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi!

Tôi đi vào lớp trong tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân trường.

Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo lắm,các bạn ạ!

Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học mà không hề có một lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn tôi, tôi vẫn một mình đi học trên " con đường làng dài và hẹp".

Bài 2:

Nói đến ngày đầu tiên đi học , không ai trong chúng ta quên được . Năm nay em đã học lớp 8 , chẳng lạ gì ngày khai trường , nhưng em chẳng thể nào quên được buổi khai trường , khi em bắt đầu vào lớp 1. Cảm giác bỡ ngỡ , rụt rè khi thoát khỏi vòng tay của mẹ và bước qua cổng trường thật lạ kì.

Đêm hôm trước ngày khai trường , cảm xúc trong em thật lẫn lộn : bồn chồn , vui mừng , hồi hộp và lo lắng nữa . Chẳng hiểu sao khi ăn cơm em cứ nghĩ đến buổi khai trường , rồi sau đó em đi đi lại lại , nôn nao trong người là ngày mai sẽ có mặt trong 1 sự kiện quan trọng , thật là thích biết bao. Mẹ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho em , cái gì cũng thật lạ lẫm : bút chì , thước kẻ,... mà em bây giờ không nhớ rõ , nhưng mọi thứ đều đủ cả . Em thích thú ngắm từng thứ 1 , rồi xếp gọn gàng chúng vào cặp sách , lòng đứng hứng khởi . Rồi mẹ cho em mặc đồng phục của trường tiểu học : áo trắng và váy màu đỏ , em mặc vừa in . Nhớ lại tối hôm đó , em đeo cặp sách chạy xung quanh nhà cho mọi người xem mình đã bắt đầu chững chạc đến nhường nào . Căn nhà hôm đó như nhộn nhịp hẳn lên , mọi người bàn tán , nói về em , về tương lai của em. Gia đình đã kể cho em nghe rất nhiều về trường lớp , làm em càng hứng thú hơn . Bà nội em khen : '' Cháu lớn nhanh quá , cố gắng học giỏi để mọi người vui nha " em cười ngượng nghịu . Hôm dấy , phải thức khuya lắm em mới ngủ được , nhưng tại sao em lại trằn trọc khó ngủ như vậy nhỉ ? Em thao thức , suy nghĩ triền miên " Không biết ai sẽ dạy nhỉ ?Bạn bè có nhiều không?....Và em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.


Sáng hôm sau , em dậy rất sớm , đánh răng, rửa mặt rồi ăn sáng , thật sự lúc đó em rất phấn khởi , sau khi mặc đồng phục xong mẹ đưa em đến trường = xe máy , trong lòng em xốn xang , hồi hộp và háo hức. Trên trời , những đám mây bồng bềnh trôi đi như muốn ngao đó đây , bầu trời trong xanh . Vẫn con đường ấy , vẫn cảnh vật ấy , sao hôm nay lại thấy lạ vậy ...Hàng cây như xanh hơn , cao hơn , những ngôi nhà trông khang trang hợn mọi ngày . Con đường thân quen ngày nào sao hôm nay sạch sẽ gọn gàng ghê . Mặt trời đã dần dần nhô lên , tỏa ra những tia nắng đầu tiên , thay thế cho màn đêm mờ ảo là ánh sáng hồng tươi đang lan tràn khắp không gian . Nhưng hàng cây xanh cũng vừa tỉnh giấc , đang khẽ rùng mình . Trên những tán lá xanh còn đọng lại những giọt sương sớm , co những chú chim dã dậy từ rất lâu và đang cất khúc ca chào đón ngày mới . Theo tiếng chim ca , những tia nắng vàng tươi cũng bắt đầu nhảy múa hát ca trên những con đường . Giờ đây , không gian không còn yên tĩnh nữa mà thay vào đó là tiếng nói cười của các anh chị học sinh đang rảo bước đến trường , và tiếng xe máy của các bác phụ huynh đưa con đến trường . Các bạn mặc quần áo rất chỉnh tề , gương mặt vui tươi nhưng không kém phần lo lắng . Chẳng mấy chốc mà em đã đứng trước cổng trư Đứa nào đứa nấy cũng đều ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó sợ sệt. Thường thì khi gặp điều gì đó có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có lẽ điều đó khiến cho ngày tựu trường đối với tôi thật đặc biệt, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai giảng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những học sinh lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Mà đâu chỉ có mình tôi, nhiều bạn đứng trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc lắm mà miệng thì cứ cười tít mắt. Rồi một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nhỏ đang đứng trong một đoàn kị binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ mà hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuyện cổ tích. Xong tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai giảng của Chủ tịch nước. Điều này khiến tôi dần dần nhận ra được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp đến là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân hậu biết bao. Thầy giống như một người cha lớn của hàng trăm em học sinh đang ngồi đây vậy. Tiếng trống trường cất lên “Tùng! Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã đến. Rồi những quả bóng bay đủ màu sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học sinh đang đến với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên không phải vì mấy hôm trước có cao hơn vài xentimét mà lớn hơn trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.


Bài 3:

Tôi năm nay mười bốn tuổi, trải qua rất nhiều kì thi, gặp rất nhiều bạn, học rất nhiều thầy cô giáo và tôi được tham dự bảy lần khai giảng. Nhưng đối với tôi, ngày đầu tiên đi học là kỉ niệm không bao giờ tôi quên.
Tôi đã suýt được học mẫu giáo nếu lần ấy tôi không khóc và ôm mẹ khư khư, nên buổi đầu tiên vào lớp một là một ngày rất trọng đại đối với tôi và gia đình tôi. Mẹ sợ rằng tôi sẽ khóc và đòi về. Mẹ cũng sợ rằng tôi phải tạm dừng việc học sang năm sau, khi tôi đã đủ lớn để mẹ không còn cảm thấy sợ và lo nữa. Từ mấy tuần trước, gia đình tôi đã nhộn nhịp hẳn lên. Bố mẹ mua cho tôi bao nhiêu thứ lạ: bút chì, thước kẻ, cặp sách, vở và rất nhiều đồ dùng khác mà tôi không nhớ rõ. Tôi có rất nhiều váy áo nhưng lần này mẹ vẫn đi mua cho tôi một bộ đồ khác: áo trắng váy đỏ. Mẹ nói với tôi đó là “đồng phục”. Tôi được bố mẹ kể nhiều về trường lớp và tôi cũng lấy làm thích thú lắm về cái trò “tập viết”. Tôi có nhiều ước mơ. Tôi thích làm lớp trưởng, muốn có nhiều bạn, muốn học thật giỏi. Tối hôm đó, tôi nghĩ rất nhiều và mong cho đến ngày mai, ngày đầu tiên đi học. Sáng hôm sau, trời sẽ trong xanh, mát dịu, tôi sẽ cùng mẹ đi đến trường. Ôi! Thích quá!
Đúng như tôi dự đoán, sáng thu ấy, một buổi sáng thật đẹp, trời rất cao và mây cũng rất xanh như tôi mong muốn. Ngồi sau mẹ, tôi hút sữa chùn chụt, nhìn ngắm con đường lạ. Tôi chưa đi con đường này bao giờ. Con đường rất đẹp, hai bên cây xanh rì rào như chào đón tôi. Mẹ hỏi tôi rất nhiều nhưng chung quy điều mẹ lo lắng nhất là sợ tôi khóc, đòi về. Sau khi tôi đã uống hết hai hộp sữa thì mẹ đi xe chậm lại và nói: “Đến rồi! Trường của con đấy! Trường Nam Thành Công”.
Tôi giật mình, rồi tò mò tự hỏi sao trường to thế? Sao nhiều người thế? Tôi chợt thấy lo. Mẹ gửi xe rồi nắm tay tôi dắt vào cánh cổng trường to ơi là to! Nếu có ai bảo tôi diễn tả sự to lớn của nó thì tôi chỉ có thể nói: “Nó to đến mức tôi tự hỏi mình có thể đi qua được không?” Vì tôi nghĩ cổng to chỉ dành cho người to béo mà thôi! Giữa một biển người tôi thấy mình thật nhỏ bé, nếu không có mẹ chắc tôi bị họ đè bẹp mất. Mẹ dẫn tôi đi lòng vòng một lúc rồi dừng lại ở một dãy những bạn học sinh khác. Mẹ tôi nói: “Lớp con đấy, bước vào đi con”. Tôi thấy sợ, níu lấy tay mẹ, tôi ước mẹ học cùng tôi mặc dù mẹ có to hơn tôi và các bạn một chút.
Trên loa là tiếng của cô hiệu trưởng trường tôi. Tôi không nghe thấy gì vì lúc đó tôi giật nảy mình khi thấy mẹ lại dắt tôi đi. Tôi tự hỏi: “Mẹ dắt tôi đi đâu?”. Tôi đứng trước cửa của một căn phòng rất to, có nhiều bộ bàn ghế rất đẹp, nhìn thật sáng sủa sạch sẽ. Xung quanh tôi có rất nhiều bạn, người thì nắm tay mẹ, người thì ôm chân bố, có bạn còn bắt cả bà bế. Cái phòng mà tôi đứng đó là lớp 1D. Từ căn phòng có một người lạ bước ra. Cô ấy còn trẻ và nom rất đẹp. Cô mặc bộ áo dài màu hồng phấn. Cô cười rất tươi, ngồi xuống hỏi thăm từng bạn. Cô hỏi đến tôi, tôi hơi sợ vì mẹ tôi từng dặn: “Ai hỏi nhiều là mẹ mìn đấy! Họ hỏi để biết con ở đâu rồi đến tối bắt đi. Nên ai hỏi con thì con đừng trả lời nhé!”. Nhưng tôi thấy cô dịu hiền quá thành ra khi cô hỏi gì tôi trả lời hết, cả việc tôi tưởng cô là mẹ mìn. Cô cười và xoa đầu tôi. Tôi lại cười và nhìn mẹ, mẹ tôi cười thật xinh, gương mặt mẹ không còn lo âu mà rạng rỡ vô cùng. Tôi thiết nghĩ: “Đi học à? Đâu có gì đáng sợ!”.
Rồi cô giáo đọc tên từng bạn, nghe đọc đến tên có một bạn khóc nấc lên. Và người lớn phải đẩy vào lớp. Các bạn sợ, tôi hiểu tại sao, vì mọi thứ mới lạ quá. Nhưng tôi không khóc, mẹ tôi cũng không phải đẩy hay ấn, tôi tự đi. Tôi chẳng thấy lo ngại, tôi thấy mọi sự đều tốt đẹp: “Trời đẹp, phòng đẹp, cô giáo đẹp và mẹ tôi cũng đẹp”. Tôi không muốn những cái đẹp ấy bị nước mắt làm xấu đi. Và mẹ cũng đã dặn trước sẽ phải làm gì khi đến trường, mẹ sẽ phải xa tôi. Nhưng rồi tôi lại thấy sợ, không hiểu là sợ gì nữa nên tôi tự bước vào lớp khi cô đọc tên. Tôi ngoái lại nhìn mẹ, tạm biệt mẹ và tạm biệt cả tuổi ấu thơ. Cái tuổi thơ đầy ắp trò chơi. Tôi nhìn bạn bên cạnh, nó cũng không rơi một giọt nước mắt, mặt tươi cười hớn hở. Nó có vẻ cao hơn tôi. Tôi hỏi nó: “Sao cậu can đảm vậy?”. Nó bảo nó đi học lần này là lần thứ hai. Tôi nghĩ: “Vậy là nó bị đúp”. Thảo nào … Tôi quay ra cửa sổ, nhìn mẹ, mẹ cười, tôi cũng cười. “Đi học à! Bình thường thôi đâu có gì đáng sợ!”. Ngoài trời nắng nhảy nhót như cũng đang “đi học”.
Ngày đầu tiên đi học của tôi đấy! Thật là đặc biệt phải không. Tôi cũng không hiểu vì sao lúc ấy tôi không khóc nhưng tôi chỉ biết hôm đó mẹ tôi rất vui. Tôi hãnh diện vì làm cho mẹ vui. Tôi đã bước vào lớp một bằng một nụ cười …

Bài 4
Hẳn trong mỗi con người chúng ta, ai cũng có một phần trái tim để lưu giữ một khoảng thời gian đã trôi qua. Và cái khoảng thời gian ấy có những kỉ niệm xưa cũ mà khi nhớ lại ta vẫn thấy bồi hồi rạo rực. Tưởng chừng như nó mới mẻ như ngày hôm qua đây thôi! Trong những hồi ức của tôi, cái phần kỉ niệm ấy là cái ngày mà một con nhóc nghịch ngợm, hay đùa chính thức trở thành một học sinh lớp sáu, chính thức bước vào ngôi trương THCS. Y như một giấc mơ êm ái, nhẹ nhàng bay trên những bông hoa đang bững nở.
Kết thúc hai học kì đầy buồn vui của lớp Năm, tôi không có cảm tưởng nào khác là mình sắp phải rời xa ngôi trường đã gắn bó bao lâu nay, và phải tiếp tục trải qua mùa hè với những buổi học thêm kín đặc. Tôi quá bận để nghĩ về mình vài tháng nữa sẽ là một học sinh lớp Sáu.
Nhưng tôi bắt buộc phải nghĩ về nó. Chính là cái ngày mẹ dắt tôi đi may đồng phục và ba thì đem đâu đó về một bộ sách giáo khoa. Tôi đã ngồi mân mê rất lâu những quyển sách ấy. Tưởng như nó tỏa ra hương thơm cuốn hút. Tôi thấy niềm vui cứ trào lên từng hồi. Và ngày ấy cũng dến . Cái ngày quan trọng kia. Cái ngày tôi mong chờ từng giây từng phút. Đêm trước đó, tôi rạo rực ngủ không yên, cứ trở mình rồi thức dậy khiến mẹ phải nhắc. Tôi nằm xuống, ngủ chập chờn. Hôm sau tôi thức dậy sớm, vệ sinh cá nhân kĩ càng, chải tóc và ăn sáng. Tôi mặc vào bộ quần áo mẹ đã chuẩn bị sẵn, “nai nịt” gọn gàng. Tôi đã đứng trước gương rất lâu để ngắm nghía. Tôi khác hẳn ngày thường!
Ba mẹ tôi rất bận nên đã không thể đưa tôi đến trường. Tôi hơi buồn, rồi một mình đạp xe đến trường. Tôi không nhìn lên trời nhưng cảm thấy nó cao lắm và trong lắm. Y như lòng tôi vậy. Trời nắng nhẹ ấm áp như những sợi vàng ngọt dịu. Tôi nhìn xung quanh và giật mình. Vẫn là hàng cây xanh, cánh đồng lúa đương thì con gái, đám hoa dại luôn nở bên đường. Nhưng những cảnh vật quen thuộc ấy phút chốc trở nên rất lạ. Phải, lòng tôi cũng đang thấy lạ. Nỗi niềm chưa hề có.
Tôi đến trường, không đi cổng phụ mà đường hoàng dắt xe từ cổng chính vào. Tôi cố ý đi đường đối diên với trường để nhìn rõ cái biển màu xanh treo trên cao tít. Nó bệ vệ với dòng chữ màu trắng tinh“Trường THCS Trần Cao Vân”. Khi dắt xe vào cổng trường, trống ngực tôi đập thình thịch nhưng lòng tôi rộn rã và hân hoan. Các bạn có biết cái ngày quan trọng tôi nói kia là gì không? Là ngày khai trường đầu tiên kể từ khi tôi được học ở đây. Cái ngôi trường này, nó to hơn trường cũ của tôi nhiều và còn xinh xắn hơn nữa. Lúc này trông nó lại đẹp gấp mấy lần khác tôi đã có dịp ngang qua. Sân trường sạch đến không có lấy một chiếc lá khô. Cờ phướn rực rỡ sắc màu bay phấp phới trong nắng sớm nùa thu. Trường trông có vẻ mới và trên sân, những chiếc ghế nhựa nho nhỏ xinh xinh được xếp thẳng tắp. Tôi bỡ ngỡ vô cùng, thấy chơi vơi và đứng ngây ra một lúc chẳng biết làm gì. Tôi bèn đi loanh quanh xem các lớp học và các phòng khác. Các vị phụ huynh ngày càng đến đông hơn. Những bạn bè của tôi ai cũng tươi vui và háo hức ra mặt. Chúng tôi cùng nhau trò chuyện. Tôi thấy hơi buồn một chút vì không có ba mẹ đi cùng như một số bạn khác. Chờ đợi một lúc, người đến đứng trên sân dày đặc cả lên. Tôi nhìn lên bục cao: trống, bục phát biểu, ghế ngồi…chuẩn bị sẵn cả. Khi nắng đã lên cao, các học sinh đã ngồi vào chỗ, tôi cũng vậy. Các thầy cô giáo và đại biểu cũng đã đến đông đủ. Bảy giờ ba mươi phút. Buổi lễ khai giảng của chúng tôi bắt đầu. Thầy tổng phụ trách Đội trường tôi ra đứng lên bục nhắc nhở học sinh trật tự, ổn định chỗ ngồi. Và buổi chào cờ bắt đầu. Tôi nhớ là mình chưa bao giờ hát quốc ca to đến thế. Tôi hát với niềm vui, niềm hạnh phúc tưng bừng. Tôi đã tập trung hết sức để nghe bài diễn văn rất trang trọng do thầy hiệu trưởng đáng kính của chúng tôi đọc lên. Chưa bao giờ tôi thấy mình đứng đắn như một người học sinh gương mẫu như thế. Giây phút ấy tôi còn nhớ mãi.
Đó là phần lễ khai trường chính thức và đồng thời công nhận chúng tôi là học sinh của trường. Sau đến là phần hội. Tôi thấy lễ khai giảng này lạ lắm, khác hẳn với trường cũ của tôi. Chúng tôi được vui chơi và cười đùa thỏa thuê. Tôi cứ nhảy cẫng lên mà cổ vũ cho các bạn. Nào đổ nước vào chai, nhảy bao bố, chuyền bóng bằng muỗng….Đúng là những điều mới lạ mà lần đầu tiên tôi được biết. Đến hơn chín giờ chúng tôi mới tan hàng vào lớp. Cô giáo chủ nhiệm của tôi hiền từ bước vào. Cô nói chuyện với chúng tôi rất nhẹ nhàng. Hình như cô khuyên chúng tôi phải trở thành một học sinh ngoan hiền, cô còn chúc chúng tôi một năm học mới vui vẻ tiến bộ. Lần đầu tiên tôi thấy yêu quí một cô giáo còn xa lạ hơn bao giờ hết và cảm nhận được sự gần gũi giữa chúng tôi với cô. Tôi liếc nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời màu xanh hi vọng khiến lòng tôi tràn trề những niềm vui. Tôi tự nhủ mình sẽ luôn nhớ về ngày quan trọng này. Bỗng giọng nỏi thánh thót trong trẻo của cô tôi vang lên làm tôi ngừng suy nghĩ. Mau lẹ, tôi lấy sách vở để ngay ngắn trên bàn. Buổi học của những học sinh lớp sáu bắt đầu.
Một kỉ niệm nhẹ nhàng man mác như khỏi thổi cơm chiều. Một mảnh niềm vui khiến tôi nhớ mãi. Nó sẽ khó phai mờ trong tâm trí tôi vì chính những suy nghĩ, tâm trạng náo nức kì lạ đã ẩn sâu trong tim tôi. Ngày đầu tiên trở thành học sinh lớp sáu, được học trong ngôi trường THCS Trần Cao Vân! Xòe bàn tay đếm, dù đã trải qua hai năm nhưng nhớ lại tôi vẫn thấy lòng mình bổi hổi xốn xang đến lạ kì !
Nguyễn Thị Minh Ý – Lớp 8/4
Năm học 2012-2013




TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TIM KIẾM PHÍA TRÊN WEB
ĐÃ CẬP NHẬT HẾT SÁCH GIẢI CÁC MÔN CÁC LỚP VUI LÒNG ĐÁNH TÊN BÀI KÈM LỚP PHÍA TRÊN TÌM KIẾM


Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

ADS
Ðiều Chỉnh
Xếp Bài




© Tuthienbao.com- TTB chúng tôi không cung cấp chức năng đăng ký thành viên để viết bài hay bình luận - Nếu có khiếu nại chung tôi sẽ xử lý
truyen tranh hay, truyen tranh online, ebook,ebook ngon tinh, van hoc lop 5,van hoc lop 6,van hoc lop 7,van hoc lop 8,van hoc lop 9,van hoc lop 10,van hoc lop 11,van hoc lop 12,
Powered by: vBulletin v3.8.2 Copyright ©2000-2024, Jelsoft Enterprises Ltd.